- Trang chủ
- Thập Niên 60: Đại Viện Dưỡng Oa Ký
- Chương 12
Tác giả: La Tử Phùng
“Lấy đồ vật đó. Cái phích nước này có thể đem về để uống nước nóng, cái bàn này còn cứng cáp, tháo cái chân ra có thể đốt được, ầy, quần áo trong tủ tuy rằng hơi cũ, nhưng khâu vá sửa lại vài chỗ là có thể cho các con mặc...”
Liễu Tố Tố vừa nói từng câu một, hai đứa nhỏ thật sự đi dọn, sức lực của đứa nhỏ thì chạy cũng không nhanh, nhưng hơn ở chỗ là không ai ngăn cản, chỉ trong chốc lát, đủ các thứ đồ chất thành đống lớn trong nhà chính.
Nhìn thấy Trang Tiền định làm theo lời Liễu Tố Tố nói, đi gỡ bông vải trong đệm chăn ra, ông hai Vu không thể chịu đựng được nữa, hét lớn: “Liễu Tố Tố, cô thật tàn nhẫn, cô đang định phá hoại nhà của chúng tôi à!”
Liễu Tố Tố nhướng mày: “Chú hai cứ nói đùa, Liễu Tố Tố tôi tuy không phải người tốt, nhưng cũng không phải người xấu, ông yên tâm, tôi chỉ lấy mấy đồ thôi, chắc chắn không lấy nhiều. Chẳng qua mấy thứ này đều dùng cũ cả rồi, cho nên giá cả nhất định phải giảm bớt.”
“Đúng rồi Tiểu Tiền, còn cái nồi sắt, chúng ta cũng lấy nó đi, mẹ sẽ nấu cho con ăn!”
“Đừng lấy nồi của tôi!”
Thời buổi này kiếm được cái nồi rất khó, lại còn kêu đứa nhỏ đi lấy, ông hai Vu sợ hãi: “Tôi trả! Tôi sẽ trả lại tiền cho cô!”
“Thế này có phải là xong rồi không.” Liễu Tố Tố thả thím hai ra, để bà ta đi lấy tiền trước, đợi được thím hai run rẩy lấy ra năm mươi đồng từ trong đệm chăn thì thấy lòng mề mình cũng sắp nghẹn tới nơi.
Liễu Tố Tố vẫy vẫy tay: “Còn có mười đồng nữa.”
“Cô đừng quá đáng, kia rõ ràng là Trang Bạch Vũ đưa cho chúng tôi!” Thím hai Vu la lên.
“Thứ anh ta cho bà, cũng chính là tôi trước kia cho anh ta!” Trang Bạch Vũ, thứ đàn ông cặn bã, nếu không phải có nguyên chủ, anh ta đã chết đói từ lâu rồi.
“Thím hai, tôi khuyên bà nên lanh lẹ chút, nếu không, tôi cũng chỉ có thể lấy đồ vật mười đồng thôi.” Liễu Tố Tố vừa nói xong, thím hai Vu đã nhanh chóng nhét tiền vào tay cô, lúc này đau lòng muốn chết.
Liễu Tố Tố đếm, sáu mươi đồng, không hơn không kém, lúc này mới thỏa mãn thả ông hai Vu ra.
Trước khi rời đi còn nói: “Đúng rồi, chú hai thím hai nếu muốn nói ra bên ngoài thì nhớ trước tiên đi hỏi con dao giết lợn của chú tôi rồi hẵng nói.”
Nghe đến đây, ông hai Vu và thím hai Vu bất giác run lên.
Khi còn trẻ Vu Đại Trụ làm nghề giết mổ, tuy rằng mấy năm nay không làm, nhưng tay vẫn còn sức lực, lúc đầu khi hai người họ muốn làm mai cho nguyên chủ, đã bị một đao của Vu Đại Trụ hù dọa đến hồn cũng không còn. Giờ nghĩ lại điều đó đều run bần bật.
Còn chưa kịp run xong, Hàn Trình vừa đi đã chạy trở lại: “Mẹ cháu kêu cháu trả lại đồ. Dù sao thì ông nội đã trả tiền rồi, tạm biệt ông hai.”
Nhìn cái phích nó đặt lại, ông hai Vu tức giận suýt chết, thím hai nghiến răng: “Không được, tôi nuốt không trôi cái giọng điệu này.”
“Bà nuốt không trôi thì có cái ích gì, dám nói ra bên ngoài, chính chúng ta là người chịu thiệt!” Ông hai Vu vẫn còn lý trí, ông ta hiểu rõ, mặc kệ là giúp Trang Bạch Vũ chạy trốn, hay là xúi giục Liễu Tố Tố đi đến thị trấn tìm người, đó là lỗi của bọn họ. Bây giờ Liễu Tố Tố chỉ là đòi tiền về, nếu bọn họ dám gây chuyện, Vu Đại Trụ sẽ không bao giờ bỏ qua cho bọn họ.
Chưa kể còn có chồng sĩ quan chưa cưới của Liễu Tố Tố!
“Vậy chúng ta cứ thế cho qua à?” Thím hai Vu không cam tâm.
“Còn có thể làm gì nữa đây? Liễu Tố Tố quả là không bình thường, sau này tôi sẽ xem cô ta chạy xa đến đâu!” Ông hai Vu nghi ngờ cô bị chuyện của Trang Bạch Vũ làm cho phát điên, thế nhưng ông ta không dám nói, sợ Liễu Tố Tố trốn ở bên ngoài chuẩn bị lại cho mình một cú đá nữa.
…
Mà bên kia… Liễu Tố Tố bị nhầm thành kẻ điên vui vẻ cầm tiền trở về, theo sau là hai người hâm mộ nhỏ.
“Mẹ, vừa rồi mẹ ngầu quá xá! Chỉ cần nói vài câu, ông hai Vu đã trả lại tiền rồi? Mẹ, mẹ lợi hại quá nha!” Cằm của Trang Tiền và Trang Trình đều rớt xuống vì kinh ngạc, họ không nghĩ tới mẹ của mình lại lợi hại như thế, như này còn lợi hại hơn cả mẹ của Cẩu Đản.
Mẹ Cẩu Đản là chủ nhiệm của liên đoàn phụ nữ trong thôn, trước đây khi nguyên chủ không để ý đến chúng nó, hai anh em vẫn luôn hâm mộ Cẩu Đản, nghĩ rằng cậu ta thật tốt, mẹ của cậu ta cũng vậy.