- Trang chủ
- Thật Ư? Thật Ư? Phải Là Hồng Phai Xanh Thắm
- Chương 96-2: Phiên ngoại: báo cáo quá trình lên đối sách kết hôn với kẻ lừa đảo
Tác giả: Quan Tâm Tắc Loạn
Có lẽ chính nàng cũng không biết, bản thân mình có bao nhiêu điểm kì quái.
Trong bữa tiệc ở phủ Tương Dương hầu, nàng luôn tỏ một vẻ hiền hòa khiêm tốn, dịu dàng nhã nhặn, nở nụ cười anh đào nói chuyện với đám tiểu thư quyền quý. Một con ong nhỏ bay vào phòng khách kêu vo ve trên đầu, nhóm thiếu nữ đều sợ hãi kêu thất thanh, vung khăn lui về một túm. Nàng đầu tiên là thích thú đứng nhìn nhìn, sau đó chợt thấy cô gái bên cạnh kinh hoàng, nàng cũng vội vàng ra vẻ kinh hãi, cũng bổ nhào vào nhóm mấy thiếu nữa, khẽ thở sợ sệt, vỗ ngực ra vẻ vô cùng hãi hùng.
Ta nheo mắt lại – nàng giả vờ.
Thực ra, cũng có thiếu nữ không sợ ong, bình tĩnh đứng một bên, hoặc lẳng lặng trốn ra sau lưng người bên cạnh, chỉ có nàng, giả vờ giả vịt. Dường như nàng rất sợ mình không giống người bình thường, gắng hết sức khiến cho mình giống như mọi người khác.
Sau khi mở màn, ta âm thầm đi theo nàng, nghĩ muốn tìm chỗ bí mật hỏi nàng hai câu. Ai ngờ đi theo rồi lại thấy trò hay, đứa con trai quý báu của bà chị trong tộc ta kia, phủ Tề quốc công danh giá, tình lang trong mộng của ít nhiều thiếu nữ trong kinh, cậu hai Tề, đang liều mình lôi kéo nàng tỏ niềm tương tư.
Công tử trẻ tuổi, dung mạo tựa ngọc, vẻ mặt nồng nàn đắm say, miệng đầy lời ngon tiếng ngọt, trong mười thiếu nữ thì có đến chín cô không kháng cự nổi, mặt phấn ửng hồng tỏ lòng một phen, còn lại một cô đoán chừng sẽ đanh mặt giận dữ.
Có điều cả hai loại nàng đều không phải, phản ứng đầu tiên của nàng, cũng là phản ứng duy nhất, đều là lo sợ Tề Hành sẽ làm liên lụy đến mình, vừa uy hiếp vừa khẩn cầu, lặp đi lặp lại nghiêm lệnh bắt Tề Hành không được tiết lộ điều gì. Hành nhi hồn bay phách lạc rời đi.
Nàng dường như từ đầu đến cuối có một sự kiêng dè nghiêm trọng, giống như chú sóc nhỏ cảnh giác, luôn luôn đề phòng những mối nguy xuất hiện quanh mình.
Về sau ta mới biết được, nàng là một đứa con gái vợ lẽ.
Ta bỗng nhiên xuất hiện, hỏi nàng chuyện Mạn Nương. Nàng kinh ngạc sợ sệt, sau đó kể lại tình hình thực tế.
Phải nói là, cử chỉ của nàng vô cùng khéo léo, ngôn ngữ rõ ràng, vấn đáp trôi chảy, không có chút nào e lệ rụt rè của thiếu nữ khuê các bình thường, hoàn toàn khác xa với sự nhát gan ích kỉ lúc vừa rồi gặp Tề Hành, giữ trọn thể diện thay cô cả nhà họ Dư, lại hoãn lại được nỗi tức giận của ta.
Dường như… là một người con gái thông minh can đảm.
Đó cũng là lần đầu tiên, ta ngấm ngầm cảm giác được Mạn Nương dường như có chỗ không ổn.
Gặp lại nàng, tại sân sau Quảng Tế tự, nàng ném nắm bùn lên người chị nàng, vừa mạnh mẽ vừa chính xác, hai tay chống nạnh, muôn vàn khí thế. Ta ở tường phía sau im thít, vừa sợ vừa cười, mây đen tích tụ mấy ngày nay do tranh chấp với Yên Hồng và Mạn Nương cũng hóa thành hư không, tiếc thay, không đợi ta cười đươc một khắc, nàng đã làm ta tức giận trở mặt mà đi.
Cái con bé này đúng là miệng quạ đen, sau đó, chiếu theo lời nàng nói từng điều từng điều được xác minh.
Không tới mấy ngày, ta đi xa tha hương, rồi cha già qua đời, Yên Hồng bất ngờ mất, ta không bao giờ còn bằng lòng nghe Mạn Nương khóc lóc thanh minh cầu xin nữa. Ta môt thân một mình phiêu bạt Nam Bắc, quen biết rất nhiều người, có lao động bình dân, có giang hồ hiệp khách, cũng có hậu duệ quý tộc vương gia bị đối đãi bạc bẽo, bị ức hiếp, bị khinh miệt, cái gọi là tình người ấm lạnh, cái gọi là lòng người dễ đổi, bị ngã đau xuống đất còn phải chống xương sống mà đứng lên.
Tự tay kiếm được món bạc đầu tiên, ta đưa đến chỗ Mạn Nương ở kinh thành, chính ta gây ra sai lầm, thì chính ta sẽ đền bù.
Ta sẽ nuôi sống bọn họ, không để mẹ con họ đói ăn mặc rách, nhưng ta quyết không muốn gặp lại ả, thấy rõ cách đối nhân xử thế cùng từng bước mưu mô của ả, ta chỉ cảm thấy lạnh hết cả sống lưng. Ả dẫn theo đứa nhỏ đến chỗ ta cầu xin, ta cảm thấy một hồi sợ hãi cảnh giác.
Thiếu niên đệ tử giang hồ già dặn lên, đêm khuya nằm mộng, thế mà lại thường nhớ đến cô bé con ném bùn kia.
Một hồi kinh đô biến loạn, long trời lở đất, ta thay Bát vương gia trước tiên vào kinh để tra xét tin tức, không ngờ gặp được Viên Văn Thiệu, anh ta hành xử không tồi, chẳng những không ỷ vào dáng vẻ sa sút của ta mà khinh thường, lại còn mời ta đi uống rượu đầy tháng của đứa con trai.
Lòng ta chợt nảy, thê tử của Viên Văn Thiệu chẳng phải con gái họ Thịnh đó sao?
Ta đặc biệt chờ ở đình viện chỗ cửa phòng tiệc rất lâu, vừa quay đầu thì thấy nàng, thấm thoát đã vài lần hoa nở hoa tàn, thế mà cô nhóc bùn đã biến thành thiếu nữ xinh đẹp diễm lệ, sân ngập sắc xuân, dưới tàng hải đường, nắng xuân lấp lánh tựa hồ bị nàng che khuất, ta ngắm nhìn hồi lâu mới cất lời.
Ta âm thầm gật đầu, tên nhãi Tề Hành kia quả thực rất tinh mắt, đã sớm nhìn ra dấu hiệu.
Nàng dĩ nhiên chẳng muốn nhiều lời với ta, cho nên bất kể ta nói điều gì nàng cũng một mực phối hợp,.
Ta nhắc tới người cha đã khuất, nàng bèn thể hiện vẻ mặt đau thương, rất chân thành khuyên ta nén bi thương thuận theo biến cố. Ta nói lời xin lỗi với Dư các lão, cũng mong muốn bồi thường, nàng bèn ra vẻ vô cùng thông cảm và kính trọng. Ta tỏ vẻ nếu như nàng cần trợ giúp khẩn cấp ta sẽ hỗ trợ một phần, đôi mắt nàng mở to rõ ràng hàm chứa ý ngờ, lại giả bô thực sự cảm tạ, còn thiếu nước vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Ta chán nản.
Cuối cùng, ta ra vẻ bề trên dạy dỗ nàng mấy câu, trong lúc vẻ mặt nàng kinh ngạc mãi không thôi, ta uy nghiêm vững vàng rời đi.
__ Tề Hành nói rất đúng, nàng là là kẻ lừa đảo mồm mép giả dối! Ta rất thẳng thắn kết luận như vậy … Sau đó, ta không nhịn được mà quay đầu lại, lặng lẽ nhìn nàng thêm một cái, đầu năm nay phần lớn kẻ lừa đảo đều xinh đẹp thế nhỉ.
Về sau, kẻ lừa đảo này lại gặp phải thủy tặc.
Ta từ trong nước vớt được nàng lên, cả người nàng đông cứng run rẩy, thở phì phò từng hơi một, cái đầu nhỏ kích động xoay chuyển bốn hướng xung quanh, sau đó, giữa một đám người trong thuyền, nàng nhận ra ta, nét cười như hoa, ta chợt thấy cõi lòng mềm mại.
Bóng hồ tiếng nước, đêm sâu gió lạnh, đôi đồng tử của nàng sáng ngờ như sao xa, ta nghĩ, cả đời này ta cũng sẽ không gặp được đôi mắt đẹp nhường ấy.
… Sau đó, nàng xin ta cứu bọn hầu gái của nàng, ta thở dài nhắm mắt.
Ta chỉ biết, kẻ lừa đảo nhỏ này sẽ không vô duyên vô cứ đối xử tốt với người ta, gọi tên ta nóng hổi như vậy tất là có yêu cầu, ta hậm hực trừng nàng một cái, nhưng lại không nhịn được cong khóe môi, ta cảm thấy mình đúng là có bệnh rồi, bị người ta sai sử lại còn thấy sung sướng như vậy.
Khó khăn mới cứu được hầu già hầu gái nhà nàng, không đợi ta đi kể công, bèn nghe thấy nàng đang nói bậy về ta qua tấm cửa, ta gọi họ Bành là phường lừa đảo, nàng thế mà lại còn bảo “về tình là có thể thứ”?! Sau đó, nàng còn đề nghị ta cưới quách Mạn Nương cho rồi?! Ta kiên định tỏ vẻ Mạn Nương là không thể được, nàng thế mà còn âm thầm liếc xéo hai mắt trào phúng với ta?!
Thế vẫn còn chưa xong, kế đó, nàng lại dương dương tự đắc ném cho ta một kết luận, cái gì mà “là loại cực kỳ khuôn phép từ trong khung”?! Ta cũng vốn rất đúng khuôn phép, đến bây giờ cũng chưa chạm đến một sợi tóc của nàng đâu! Huống chi trải qua sự việc của Mạn Nương, về sau ta cũng không dám thân cận với phụ nữ nữa.
Ta quả thật muốn bóp chết nàng một phen cho rồi!
Có điều, cái cổ nàng thật là ưa nhìn, giống như món ngó sen ngâm đường trước đây đã từng được nếm ở Giang Nam, vừa ngọt vừa mọng nước, ta chợt thấy môi mình hơi hơi khô… Thôi đừng bóp nữa vậy. (Bản chất sắc lang bộc lộ)
Ta một chốc bừng tỉnh, kẻ lừa đảo này thế mà có thể đoán ra cái chết của Yên Hồng không hề đơn giản, được rồi, đầu năm nay, kẻ lừa đảo phần lớn còn vô cùng thông minh, dự đoán của nàng mặc dù không trúng phóc nhưng cũng chẳng xa mấy.
Giỏi lắm, Cố Đình Diệp, người càng sống càng thụt lùi, ta quăng xuống hai câu tàn nhẫn rồi phẩy tay áo bỏ đi.
Sau đó, nàng xuôi nam về Kim Lăng mà ta ngược bắc lên kinh thành.
Ngoại ô phía Nam kinh thành, tại một sân vườn nhà dân, ta gột đi một thân bụi bặm, gỡ xuống nửa năm mỏi mệt, nằm trên giường. Thường ma ma tuổi đã già đang cầm bình nước nóng ủ ấm chăn đệm cho ta. Ta ngả vào trên kháng nghe bà nói liên miên lải nhải, lồng ngực Tô Nam mềm mại, càu nhàu quan tâm, ta dường như sống lại những ngày đã qua, khi mẹ vẫn còn đây chưa qua đời.
“… Cậu ơi, nhìn cậu mệt mỏi quá, chuyện mua bán bên ngoài không nên làm, cậu cũng chớ có đi lại lung tung nữa, ma ma tôi có chút bạc, sau này cậu mua chút đất, an ổn mà sống qua ngày.” Vẻ mặt Thường ma ma đau lòng, bà cuối cùng cũng để ta ra ngoài kinh thương.
Ta nói: “Chờ lần này buôn bán xong, con sẽ quyết định.” Nếu như ta không chết nơi chiến trường.
Khuôn mặt Thường ma ma nhăn nheo lộ ra vẻ căm giận: “Đều là do lũ lòng dạ hiểm độc kia làm hại! Cháu ngoại nhà họ Bạch ở Hải Ninh, thế mà phải đi ra ngoài vất vả kiếm chút tiền này! Bạc của họ Bạch nhà ta năm đó nhiều đắp thành núi lấp được biển, giờ lại…”
Mỗi khi quay về Thường ma ma đều phải lải nhải một lượt về cảnh tượng vinh quang nhà họ Bạch, ta đã sớm thẫn thờ, chỉ thản nhiên nói: “Không còn cách nào khác, bạc con có thể tự mình kiếm về, cái gì của con con đều có thể đòi lại.”
Thường ma ma kinh ngạc nhìn ta, thở dài: “Cậu với cô cả tính cách giống nhau, vừa quật cường vừa mạnh mẽ, cái gì khổ cũng ném vào trong lòng, nuốt máu nuốt hận. Năm đó nếu cô cả có thể nhịn một chút, cũng không đến nỗi…”
“Ma ma, ma ma đừng nói nữa.” Ta ngắt lời bà.
Thường ma ma khẽ thở dài, sau đó nói nhẹ nhàng: “Đợi cậu quyết định xong, thì mau chóng cưới vợ đi, sau đó sinh nhiều trẻ con, tôi cũng mừng dâng hương báo tin vui cho cô cả.”
Ta cười nói: ‘Con nhỏ không phải con đã có hai đứa sao.”
Thường ma ma tức thì đanh mặt: “Kia không tính! Cậu dù sao cũng phải nghiêm chỉnh cưới một người vợ mới phải, ả đàn bà kia không tính.”
Ta bỗng nhiên ngồi dậy, khó hiểu hỏi: “Ma ma, ngay từ đầu người đã không thích Mạn Nương, thế là vì sao?”
Khi đó Mạn Nương từ đầu đến chân là điềm đạm dịu dàng, hoàn toàn không có sai lầm, đối với Thường ma ma cung kính có thừa, thường thường chưa nói lệ đã tuôn. Ai ngờ Thường ma ma xem thế nào cũng không vừa mắt nàng ta, sau khi ta rời nhà, bà vì né tránh Mạn Nương mà còn chuyển nhà.
Thường ma ma nghiêm mặt, chỉ nói: “Ả đàn bà là tai họa, là con nhện tinh đầu thai! Để ả bò lên người cậu, cả đời hỏng bét, cũng may nay cậu đã hiểu được! Cuối cùng cũng không tính là quá muộn!”
Ta hỏi tới cùng: “Dù sao cũng phải có cách giải thích chứ.”
Thường ma ma thở phì phì hồi lâu mới nói: “Bà già tôi không hiểu đạo lý lớn gì cả, mồm miệng dốt nát, nói không rõ được. Nhưng lại có đôi mắt nhìn đời, ả đó nếu là người tốt, sẽ không xúi giục cậu dây vào, cậu nhìn lại mình mà xem, từ lúc dây vào ả đó, đã từng có chuyện gì tốt đẹp chưa! Hiện giờ còn rời xa hầu phủ, phiêu bạt bên ngoài, đều do ả làm hại!”
Ta im lặng, Thường ma ma mặc dù không đọc thi thư gì cả nhưng lại lý giải vô cùng thấu đáo.
Thường ma ma lại nói: “Cậu ơi, chờ cậu lúc này cưới vợ, không thể để ả kia dây vào, ả xuất thân là con hát, quen xướng hát diễn kịch, sau này đừng để người vợ mới của cậu có khúc mắc mới phải! Lòng của ả kia thực ra rất thâm sâu, lúc trước thấy cậu đi rồi, ả ta lập tức đưa Dung nhi vào hầu phủ, lại giữ Xương nhi bên người, đi khắp nơi tìm cậu! Có thể quyết tâm ngoan tuyệt, có khả năng điều khiển nửa thân dưới, phụ nữ tầm thường không phải đối thủ của ả đâu!”
Ta uy nghiêm nói: “Sao có thể để nàng ta tiếp tục làm càn được!”
Thường ma ma vui sướng đứng dậy, giúp ta gấp xiêm y ở trên bàn, sau môt hồi, bà mới nghĩ ra chút chuyện hứng thú, lại gần, nhẹ nhàng ướm hỏi: “Cậu, hay là… Trong lòng cậu có người rồi?”
Ta xoay đầu giả vờ khò khò ngủ, Thường ma ma không còn cách nào khác, chỉ đành đi ra ngoài.
Trong màn, ta im lặng nằm, thân mệt mỏi, đầu óc lại linh hoạt cực kì, quyết tâm liệt kê một chút tính xấu của nàng:
Đầu tiên, nàng là kẻ lừa đảo, miệng một đằng tâm một nẻo, trong ngoài bất nhất, vô cùng làm bộ làm tịch.
Kế đến, ở giữa sông sâu nàng dám cầm đầu chống lại thủy tặc, thật sự là hữu dũng vô mưu.
Còn nữa, nàng là con vợ lẽ, ta lại muốn lấy con vợ cả cơ.
Quan trọng nhất là, nàng còn có mắt không tròng, ấy thế mà dám xem thường ta…
Ai dà – có điều, làm sao mới cưới được nàng đây? Kiểu này phải tính toán tử tế một chút mới được.
Ta phấn chấn tinh thần cân nhắc một hồi, không nghĩ tới suy nghĩ của mình đã trật hướng tự bao giờ.