- Trang chủ
- Thật Ư? Thật Ư? Phải Là Hồng Phai Xanh Thắm
- Chương 102: Như lan lấy chồng, tạm biệt chuyện đã qua
Tác giả: Quan Tâm Tắc Loạn
Ngày hôm ấy, kì thi mùa
xuân bắt đầu, phủ Thịnh phái quản gia Lai Phúc đến, đứng chờ bên
ngoài sân, ngểnh cổ chờ hơn nửa ngày mới thấy Trường Phong và
Văn Viêm Kính lảo đảo bước ra. Một người khuôn mặt nhợt nhạt
giống như xxx buông thả quá độ. Một người sắc mặt vàng vọt
giống như đã đói mấy ngày liền. So với Trường Phong trọng
trách nặng nề, Văn Viêm Kính thoải mái hơn. Dù anh ta có thi đỗ hay không thì vợ và nhà thông gia cũng không trốn được.
Tâm tư khác nhau dẫn đến kết quả khác nhau, nửa tháng sau có
kết quả, anh rể Văn đậu tiến sĩ, thi đình đứng thứ ba mươi hai
nhị giáp, chờ khảo nghiệm xong có thể đến Hàn Lâm Viện hoặc
làm chức quan nào đó. Còn Anh Trường Phong thì…Khụ! Khụ! Thi
lại lần nữa vậy.
[“]: Đời khoa cử, thi tiến sĩ lấy nhất giáp, nhị giáp, tam giáp để
chia hơn kém. Bảng tiến sĩ gọi là giáp bảng. Nhất giáp có ba bực: Trạng
nguyên Bảng nhãn,Thám hoa gọi là đỉnh giáp.
Sắp đến gần ngày cưới, dáng vẻ Như Lan lại có gì đó không ổn, lúc thì cười hi hi ha ha, lúc thì tự nhiên giận dỗi. Vương thị đến muốn nói mấy câu từ trải nghiệm của bản thân với con gái cũng bị Như Lan cãi lại mấy câu rồi về. Hỉ Quyên nhìn tình
hình không ổn, đành phải tìm Minh Lan dập lửa.
‘Cô Sáu! Cô xem…’ Hỉ Quyên mở miệng khó xử.
‘Không phải nói đâu, để ta đi qua nhìn một cái xem.’ Minh Lan
hiểu ý nó, bởi vì nàng sẽ vưà giả ngu, sẽ lại vừa dỗ dành cô
gái nhỏ. Không biết từ khi nào thì bắt đầu, nàng gần như trở
thành bình chữa cháy của Như Lan, đến Hỉ Quyên cũng thường tìm nàng giúp đỡ.
Vào đến Đào Nhiên quán, người đã mang đồ cưới đi, chỉ thấy chốn khuê phòng vốn dát vàng nạm bạc nay đã thấy chút thoáng đãng.
Như Lan ngẩn người ngồi trước cửa sổ, một bên áo cưới màu đỏ
thẫm lộng lẫy xa hoa treo lên giá áo bằng gỗ sơn đỏ, vô tình
chiếu sáng toàn bộ căn phòng.
“Ơ kìa! Em nay đã là quý nhân sao lại có thời gian đến chỗ chị thế này?” Như Lan vừa thấy Minh Lan liền lập tức phấn chấn
tinh thần, giọng điệu chanh chua.
Minh Lan im lặng ngồi cạnh Như Lan, cười nói: “Chị có điều gì khó chịu cứ nói với em.”
Như Lan liếc mắt nhìn Minh Lan lạnh nhạt nói: “Chị là đứa không có tiền đồ, sao có phúc phận này?” Nói xong giận dỗi xoay
người, đưa lưng về phía Minh Lan, hai cánh tay nặng nề chống lên
bàn.
Minh Lan ngẫm nghĩ một lúc, thử hỏi dò: “Phu nhân nói gì với chị?”
Như Lan cũng không quay lại, chỉ hừ to một tiếng bằng mũi. Minh
Lan liền hiểu được, chẳng biết phải làm sao nữa, âm thầm mắng mỏ – đều tại Cố Đình Diệp không biết điều.
Mấy ngày trước, họ Văn chọn được ngày tốt đến đưa lễ hỏi. Cố
Đình Diệp sau khi xem hoàng lịch xong, phát hiện ngày ấy cũng
là ngày tốt nhất liền phái tôi tớ đến hỏi “Ngày ấy đến đưa
sính lễ được không?” Lúc ấy Vương thị không nghĩ tới, Thịnh
Hoành bèn đồng ý luôn.
Đến hôm ấy, họ Văn chẳng qua chỉ làm cho đủ lễ nghi, một phần trà
ướp hoa, quả đoàn viên, dê, ngỗng, vò rượu, đôi chim nhạn gỗ
cộng thêm mấy xấp vải tốt, như thế là xong. Cố Đình Diệp lại
giống như nhà giàu mới nổi vừa đào được vàng từ Nam Mỹ về,
đưa lễ hỏi đến chất đầy một sân. Đầu tiên là một trăm hai mươi
tám đôi vàng ròng khắc hình con heo (Minh Lan cầm tinh con heo), khoảng một ngàn lượng. Vải gồm có tám mươi xấp tơ lụa Giang
Nam, tám mươi xấp lụa lưới Giang Bắc, một trăm lẻ tám xấp gấm
Vân Nam nhiều màu sắc, mười tám đôi vòng tay long phượng nặng,
mười tám đôi trâm vàng khắc long phượng nặng ba bốn lượng, còn
có bào ngư, hàu, sò huyết, nấm hương, tôm, mực, hải sâm, vây cá và bóng cá cùng nhiều loại hải sản thượng hạng khác. Hải
thị và lão phu nhân xem xong, đều nghi ngờ sâu sắc những thứ
này đều là cống phẩm tiến vua, còn lại là vật tế cá, rượu,
trà bốn mùa, kẹo đường và rất nhiều đồ vật khác. Cuối cùng
là đôi chim nhạn mập mạp kêu quạc quạc ầm ĩ.
Thực ra Cố Đình Diệp cũng chỉ là ấn theo lễ nghi xa hoa của nhà
có quyền tước, cũng không coi là vượt quá khuôn phép nhưng đập
vào mắt Vương thị khiến nỗi bất an kiềm nén đã lâu trong lòng
bà ta bùng nổ. Bà ta đã sớm biết sự chênh lệch về phú quý này về
sau sẽ dần dần lộ rõ ra, không thể nghi ngờ rắng sự đối lập tàn khốc
ngày hôm nay mới chỉ là tiếng chiêng mở màn.
Từ sau hôm ấy, bà ta thấy Minh Lan sẽ không thể nào vui nổi,
nhưng mà dù sao Minh Lan cũng là gái chờ gả, ngày ngày chỉ muốn
làm tổ ở Thọ An đường. Vương thị đành phải đến tìm Như Lan
dạy bảo, toàn những lời mỉa mai khó nghe. Minh Lan không cần
nghĩ cũng biết như thế nào, nói đơn giản là ‘Nếu con không gây
chuyện thì những thứ tốt đẹp kia đều là của con rồi đấy!’…
Điều làm Vương thị tức giận nhất chính là toàn bộ lễ hỏi kia ngay lập tức đều đưa vào Thọ An đường, đến cả tay bà ta cũng
chưa được sờ vào, theo ý của lão phu nhân thì toàn bộ lễ hỏi
kia chắc sẽ làm của hồi môn cho Minh Lan đưa đến phủ Cố.
Dù cho Như Lan đối với anh rể Văn tình sâu như biển thì cũng là một cô gái bình thường, cũng có sĩ diện, cũng có lòng hư
vinh. Giàu sang như vậy, phú quý như vậy ai mà không để mắt
thèm thuồng, nay từ trên xuống dưới phủ Thịnh, từ quản sự đến
hầu gái, hầu già đối với Minh Lan cực kỳ niềm nở nịnh nọt.
Minh Lan cũng là người bình thường, thấy vàng bạc châu báu
cũng có ham muốn. Nàng vừa thấy lễ hỏi xếp thành núi nhỏ,
trái tim nho nhỏ liền đập loạn nhịp. Chừng đó vàng bạc trang
sức, Đan Quất và Tiểu Đào đếm hết nửa canh giờ. Lúc trước,
lão phu nhân đưa đến một rương lớn đựng tám mươi mốt khay gỗ lê
chín tầng đựng trang sức cuối cùng cũng có đất dụng võ, nhét vào đầy ắp.
Lần đầu tiên trong cuộc đời, nàng cảm thấy kết hôn cũng tốt,
nếu có thể bảo đảm phí sinh hoạt, dù hôn nhân thất bại cũng
sẽ không bị hoang mang rối rắm.
‘Chị Năm nếu có gì khiến lòng không thoải mái, nên nói cho em biết.” Minh Lan cố nói giọng dịu ngọt.
Đâu ngờ Như Lan chợt quay lại, nhướng mi khinh thường, lạnh lùng
nói: “Chị đâu dám? Phu nhân nói rồi, sau này chị còn phải nhờ
em giúp đỡ cũng nên!”
Minh Lan nhẩm tính ngày, mấy ngày nữa cả hai đều phải xuất
giá, chắc đây là lần cuối cùng mình dỗ Như Lan, dứt khoát
nhảy lầu bán hạ giá, hùng hổ bán chác một phen, cứ dỗ chị ấy
vui vẻ ra cửa cho xong chuyện, liền cười tủm tỉm nói: “Chị Năm!
Em hỏi chị một câu, nếu có thể chị có muốn đổi với em không,
em gả đến nhà họ Văn, chị gả đi nhà họ Cố?”
Như Lan ngạc nhiên, nét mặt nghi ngờ, hỏi ngược lại: “Em đồng ý?”
‘Tất nhiên đồng ý!’ Minh Lan liền đồng ý ngay, cười hì hì nói:
“Em thấy anh rể Năm cũng tốt, đêm hôm khuya khoắt còn biết leo
núi gặp giai nhân, biết làm thơ tình sầu, giờ lại còn đỗ tiến sĩ, muốn chứ sao không?”
‘Em dám…!’ Như Lan dùng sức vỗ lên bàn, đứng bật dậy, hét lớn khiến màng nhĩ Minh Lan rung lên ong ong.
Minh Lan xoa lấy tai, dựa lưng vào ghế, cười gập cả bụng: “Chị ở đây buồn bực cái gì?”
Như Lan thở hắt ra một hơi, trừng mắt với Minh Lan hồi lâu mới tức tôí ngồi xuống.
Minh Lan từ từ dựa sang, khoác tay lên vai Như Lan, nhẹ nhàng nói bên tai Như Lan: “Năm ấy chúng ta đến thăm họ hàng ở phủ Trung
Cần bá, nhìn thấy mẹ chồng chị cả, khi về chị đã nói với em
thế nào chị quên hết rồi à?”
Như Lan liền giật mình, tua bạc trên khuyên tai vàng treo quả
hồng lựu khẽ rung rinh, chị ta từ tốn nói: “Chị nhớ rõ…Chị
từng nói, mẹ chồng trên đời này đều đáng hận, nếu chị trải
qua cuộc sống vất vả như chị cả, không bằng cả đời làm ni cô.”
Trong lòng Minh Lan khẽ thở dài, dịu dàng nói: “Trong lòng chị
đều hiểu rõ, cần gì phải bực bội đâu. Chị…Hay là chị sợ?”
Như Lan cúi đầu, viền mắt thấm ướt nước, tự lúc nào không hay đã
nắm lấy tay Minh Lan, cầm thật chặt, nghẹn ngào nói: “Chị sợ!
Chị sợ Anh Kính sau này sẽ phụ lòng chị, sợ bà mẹ chồng điêu toa sẽ bắt nạt chị, sợ sau này không ngẩng đầu lên nổi trong
số các anh chị em. Chị biết trong phủ họ Cố kia cũng không dễ
chịu gì, chỉ là chị…chị…Chị không muốn kết hôn nữa…”
Như Lan khóc nức nở, Vương thị trách mắng cộng thêm chứng ‘sợ
hãi trước hôn nhân’, chỉ đơn giản thế thôi đã khiến chị ta không
chịu đựng nổi.
Minh Lan thở dài xa xăm, nói: “Mọi người nói trên đời có ba
chuyện không nên tin. Một là người già nói không muốn sống nữa, hai là người trẻ tuổi nói không muốn trưởng thành, ba là…”
“Là cái gì?” Như Lan nén nước mắt, mở miệng hỏi.
‘Ba là gái lớn không muốn gả chồng!’
Như Lan thẹn quá thành giận, nhấc nắm tay đánh vào người Minh
Lan. Minh Lan kêu lên ôi ôi xin tha, bồi thường tội lỗi nửa ngày
mới coi như xong. Vui đùa như vậy, trái lại Như Lan không còn đau buồn. Hai chị em thở hổn hển tựa vào nhau, ngồi xoài trên
kháng, lặng im không nói với nhau câu nào.
‘Làm con dâu không dễ gì, làm mẹ chồng là sướng nhất!’
‘Ông chủ gia đình đêu là từ con cháu ăn roi mà nên người, mẹ chồng
chính là từ con dâu chịu đựng mà tu thành, chị sẽ có ngày đó.’
‘Nếu không có mẹ chồng thì tốt quá.’
“Không có mẹ lấy đâu ra con trai, chị Năm còn ác hơn cả việc niêm kinh xong không cần hòa thượng nữa kia.” (???)
“Chị muốn … Chúng ta phải sống thật là tốt!”
‘Đó là điều đương nhiên, người sống vẫn phải sống, người chết mới thế thôi.’
‘Em phải cẩn thận đấy! Người trong phủ họ Cố đều biết em là dòng thứ, sẽ lên mặt với em cho mà xem. ’
‘Đừng lo! Không nhìn mặt những người đó là được.’
Thực ra Minh Lan cũng không thích Như Lan, mặc dù tính cách
hướng ngoại như nhau, so với Phẩm Lan hào sảng, không để ý vụn
vặt, hoạt bát hiền lành, Như Lan lại điêu ngoa, tuỳ hứng hơn,
ngang ngược hống hách, nhưng mà – Minh Lan liếc mắt sang bên
cạnh, giờ Như Lan đã hết giận, hớn hở lôi kéo Minh Lan kể lể
tương lai nàng sẽ sắp xếp viện mới như thế nào – cô gái này
vui buồn đều viết lên mặt, lúc này cũng đang mông lung chờ đợi
trong viện, duy chỉ có sức sống mới chân thực hiện hữu.
Hai mười bảy tháng hai, ngày lành tháng tốt, thích hợp thành hôn cưới gả.
Anh rể Văn ở thế đắc ý, ở ngoài là người có công danh, bên trong
lại hiểu rõ được thực lực nhà thông gia, thế nên bạn bè cũng
khoá đến giúp đỡ không ít, mang theo lụa hồng sặc sỡ đi dọc
đường, gảy đàn thổi sáo tưng bưng, cảnh tượng vô cùng náo
nhiệt.
Lúc này Trường Phong cuối cùng đã tìm được đối thủ, giương
cung bạt kiếm với anh rể Văn trước cửa phủ Thịnh đến nửa canh
giờ, từ thơ đời Đường đến đời Tống, văn chương lai láng lời lẽ hùng hồn khiến cho mọi người xung quanh trầm trồ khen ngợi,
rất là đông vui. Cuối cùng Vương thị cũng lộ ra chút vui tươi.
Thịnh lão phu nhân thích yên tĩnh, lần này cho Vương thị mặt
mũi, dẫu sao cũng uống mấy chén rượu mới về Thọ An đường
nghỉ ngơi. Trong lòng Minh Lan cũng vui lây, mơ mơ hồ hồ uống mấy chén chỉ thấy hai má nóng bừng, đau đầu chóng mặt, nằm ở
trong phòng không được đành phải ra sân dạo mấy bước toả bớt
mùi rượu.
Ban đêm lạnh như nước, từ phía ngoại viện bên kia truyền đến
tiếng la ó, hét hò, cười đùa ầm ĩ, mùi rượu còn thổi đến
từng cơn, ăn uống linh đình, nghĩ chắc tiệc rượu vẫn chưa kết
thúc. Trái lại, trong nội viện lại một mảnh an tĩnh, Minh Lan
đi chầm chậm dọc theo con đường đá nhỏ, chợt nổi tính ương
bướng muốn đi xem hồ nước đóng băng tan ra hay chưa, trước khi
xuất giá thế nào cũng phải đi bắt mấy con cá.
Bước nhanh mấy bước, vất vả lắm mới đến hồ, dưới ánh trăng
màu trắng ngà thấy một bóng người cao ráo cúi xuống dựa vào
núi đá bên cạnh ao, hình như đang nôn khan. Người đó hình như
nghe thấy tiếng bước chân liền từ từ ngoảnh lại. Ánh trăng
chiếu lên mặt hồ lấp lánh ánh đêm, chiếu lên người đó đẹp đẽ
tuấn mỹ như ngọc vậy.
Minh Lan bước chân chậm lại, trong lòng chợt căng thẳng, liền muốn xoay người chạy đi.
“…Em Sáu à?” Trên người Tề Hành nồng nàn hương rượu, khiến hơi nước đầu xuân cũng bốc lên, thế mà lại tao nhã.
Minh Lan cố gắng dừng bước, vẫn nở nụ cười trên mặt: “Đã lâu
không gặp, chưa kịp chúc mừng anh mới kết hôn. Chúc mừng! Chúc
mừng.”
Tề Hành có đôi mắt rất đẹp, biết bao nhiêu tình đậm ý ngọt vẫn còn vương nơi ấy, lúc sâu lúc nông chực tràn ra. Cậu ta lặng yên nhìn
Minh Lan, từ tốn nói: “Nói lời chúc mừng, sắp đến ngày em
xuất giá, nhân tiện tôi chúc mừng em luôn đây.” Nói xong liền
chắp tay khom người, kiêu ngạo hành lễ.
Minh Lan liền sửa lại vạt áo đáp lễ, cũng duyên dáng vái chào.
Trong chốc lát, hai người không nói gì, chỉ nghe thấy tiếng sóng nước lăn tăn trên mặt hồ.
Minh Lan muốn chạy nhưng Tề Hành cứ nhìn chằm chặp vào nàng,
giống như nhìn mãi không đủ. Thần kinh Minh Lan không đủ kiên
cường, chỉ có thể tìm gì đó để nói: “Anh..Sao lại ở đây?” Đây là nội viện phủ Thịnh, đàn ông bên ngoài vào bằng cách nào.
Đôi mắt đẹp Tề Hành khẽ cong cong, cười nói: “Uống nhiều hơn
mấy chén. Anh Tắc Thành để anh nghỉ ngơi trong thư phòng của anh ấy một lúc.” Cậu ta biết con đường nhỏ của phủ Thịnh, thư
phòng Trường Bách lại tiếp giáp ngoại viện. Cậu ta có thể đi
một mạch tìm đến ven hồ cũng không có gì lạ.
Minh Lan không nói gì, lại một hồi vắng lặng yên tĩnh. Tề Hành nhìn Minh Lan từ mày đến mi, đến lúm đồng tiền, đến đôi lúm
đồng trinh nho nhỏ nơi khoé miệng lại nhớ đến chuyện cũ (giờ
mới biết, như thế trên mặt Minh Lan có 4 cái lúm đấy ạ, thằng cu lớn nhà mình cũng thế, 2 cái lúm đồng tiền hai cái lúm đồng trinh ở khóe miệng), bỗng nhiên có cơn giận nảy lên trong lòng Tề Hành, cười gằn một tiếng:
‘Em Sáu đừng lo. Tháng trước Uy Bắc Hầu kết hôn, lúc mời rượu
trong bữa tiệc Cố Đô Đốc uống thay Thẩm quốc cữu rất nhiều
rượu. Thẩm quốc cữu nói, chờ đến lúc phủ Cố kết thân anh ấy
sẽ có đi có lại…À! Tôi quên mất! Sau này tôi không thể gọi em là
em Sáu nữa, xét bối phận tôi phải gọi em là mợ hai.’
Minh Lan nghe xong, im lặng không nói, một lúc lâu sau mới chầm chậm nói: “Anh nói đúng.”
Tề Hành tức giận men rượu lại dâng lên, chốc lát đứng không
vững, lảo đảo dựa vào núi đá mới không ngã xuống, muốn nói
mấy câu ác độc khiêu khích Minh Lan cậu ta lại không nỡ. Hai
người im lặng hồi lâu.
Tề Hành cảm thấy bực bội, không kìm lòng được mà nói: “Tôi
có một câu, giữ ở trong lòng đã lâu. Hôm nay muốn hỏi em, hy
vọng em thành thật trả lời.”
Minh Lan thản nhiên nói: “Hỏi đi.”
Tề Hành đứng thẳng người lên, hít một hơi thật sâu, gương mặt
đẹp đẽ tựa ngọc thạch khắc thành nghiêm nghị, nói: “Mấy năm gần đây,
tình cảm của tôi đối với em không phải em không biết nhưng vẫn
luôn giả ngốc đối xử lạnh nhạt với tôi. Hôm nay tôi chỉ tay lên
trời nói một câu, nếu em có ý muốn đáp lại tình cảm của tôi, tôi sẽ liều mình tranh đoạt! Nhưng sao ngay từ lúc đầu em lại
xem tôi như người chết, cảm thấy tôi không đáng tin, thấy tôi sẽ
làm liên luy đến em, làm hại em, tránh tôi như tránh tà. Đây là
vì sao?”
Minh Lan ngẩng đầu, lộ ra cái cổ trắng nõn như ngó sen, ngẩng
lên gương mặt hiện rõ từng đường nét vô cùng xinh đẹp. Tề Hành nhìn đến ngây ngốc. Một lúc sau, Minh Lan khẽ rũ mắt xuống,
mới từ tốn nói: “Hai chúng ta quen biết nhau từ nhỏ, chỉ là
anh không hiểu rõ chính mình. Thực ra anh và quận chúa rất
giống nhau, nhìn thì giống như không màng, nhưng trong nội tâm lại vô cùng mạnh mẽ. Anh đã có gia thế tốt, nhưng vẫn chăm chỉ
học hành, giữ mình trong sạch, trong đám con cháu áo gấm ở
kinh thành, xem như là một chàng trai tốt.”
Giọng nói Minh Lan buồn bã, gương mặt nhìn về phía hồ nước,
giống như nhớ đến chuyện từ rất lâu trước kia, nàng chậm rãi
nói tiếp: “Cái gì anh cũng muốn phải làm tốt nhất, vừa học
vài ngày văn Hán lại muốn nghiên cứu Kinh Thi; Đang Luyện Quán
Các thể [‘] nhưng không muốn vứt bỏ thể chữ Nhan, chữ Liễu [‘’]. Trang tiên sinh khen anh viết chữ có chút thành tựu, anh liền
phối màu vẽ tranh. Anh biết ăn nhiều sẽ nhai không nhừ, nên ngày ngày thức khuya dậy sớm, cố gắng trau dồi tri thức, tài nghệ
đạt đến thành tựu mới thôi.”
[‘] Quán Các thể là kiểu chữ thường dùng để viết trong các
kỳ thi, dành cho quan chức sử dụng, điển hình là chữ Khải.
[‘’] Thể chữ của hai nhà thư pháp nổi tiếng đời Đương là Nhan Châu Khanh và Liễu Công Quyền.
Tề Hành nghe thấy giọng nói Minh Lan vương vấn ưu thương, lại thấy đau lòng.
Minh Lan tạm dừng một chút, chấn chỉnh lại tâm trạng, ngoảnh
lại nhìn Tề Hành, gằn từng chữ: “Anh quá tốt! Mọi chuyện đều muốn làm tốt nhất! Em không đủ năng lực, mà tham vọng của anh
quá lớn không buông bỏ được.”
Tề Hành chỉ thấy lòng đau như cắt, gắt gao cắn môi đến khi đầu lưỡi nếm mùi máu tanh nhàn nhạt, mới khổ sở nói: “Em…Từ
trước đến nay chuyện gì em cũng đều hiểu rõ.”
Minh Lan chăm chú nhìn vào mũi chân mình, trong lòng nhói đau
nói: “Không thể dựa vào người khác, bản thân mình phải tự suy
nghĩ cẩn thận hơn.”
Tề Hành nhìn thấy thân hình mỏng manh yếu ớt của Minh Lan, một cơn gió cũng có cuốn trôi nàng, trong lòng lại thấy dâng lên
nỗi đau âm ỉ, nói: “Tôi biết khó khăn của em nên tôi chưa bao giờ trách em điều gì, chỉ hận tôi quá vô dụng! Cố…Anh ấy cũng
không phải người xấu, em đừng tin lời đồn trong thành. Em…Em
phải sống tốt nhé!”
Sự kiêu ngạo trong lòng Minh Lan bùng nổ, ngẩng đầu cao giọng
nói: “Em đến với cuộc đời này chính là vì bản thân mình phải
sống thật tốt!”
Nói xong thấy viền mắt Tề Hành đã phiếm hồng, nước mắt sắp
tuôn rơi. Minh Lan vẫn mỉm cười như mặt trời rực rỡ, vuốt phẳng lại quần áo, giấu đi mũi giày ẩm ướt, sau đó dịu dàng hành
lễ, xoay người bước đi không ngoảnh lại.
Vầng trăng như lưỡi liềm treo trên đầu, ánh trăng mờ ảo thấp thoáng không còn sáng rọi như lúc trước.
Minh Lan bước nhanh đến Thọ An đường, nhanh chóng bước vào trong
phòng, thấy lão phu nhân đã thay quần áo, vừa gỡ xong trâm, đang dựa vào kháng thư giãn nghỉ ngơi. Minh Lan hành lễ vấn an xong, đuổi hầu gái hai bên đi ra, bước lên từng bước nói: “Bà nội! Bà nói với con chuyện họ Hạ đi. Lần trước bà qua đó về, giờ như
thế nào?”
Lão phu nhân thấy hành động này của Minh Lan lấy làm lạ, chăm
chú nhìn Minh Lan lúc lâu mới nở nụ cười hiếm thấy: “Từ sau
khi định xong hôn sự, con chưa bao giờ hỏi bà nửa câu về họ Hạ,
sao hôm nay lại muốn biết?”
Nét mặt Minh Lan vẫn như thường, nói rõ ràng: “Có một số việc không phải không quan tâm thì nó sẽ không tồn tại, vẫn là biết rõ ràng một chút thì hơn.”
Lão phu nhân từ từ ngồi dậy, ánh mắt hài lòng mang theo vài
phần khen ngợi, nói: “Bà đi phủ Hạ đã nói rõ rồi. Con nay đã
có hôn phối, ước định hai nhà huỷ bỏ, một không có bà mối hai không có vật làm tin, nên coi như chưa có gì!”
Minh Lan gật đầu, khom người cảm ơn lão phu nhân, lại hỏi tiếp: “Họ Hạ nói thế nào ạ?”
Lão phu nhân mỉm cười, chớp mắt trả lời: “Đứa em này của bà
là người rất rộng lượng, từ sau chuyện họ Tào, lòng nó hiểu
rõ, tất nhiên sẽ không tính toán. Hoằng nhi là người có chí
lớn, nghe nói họ Trương muốn tới Vân Quý thu gom dược liệu gặp
gỡ danh y muôn phương học hỏi, nó đã quyết định đi cùng để va
chạm sự đời, lần này đi e là hai ba năm chưa về. Hạ tam phu nhân trước nay vẫn hay đau yếu, dạo gần đây sức khoẻ cũng không
tốt, từ từ chữa trị là được.”
Sắc mặt Minh Lan trầm tĩnh như nước, hỏi lại: “Người nhà họ Hạ có lời gì muốn nói với con không?”
Lão phu nhân cười xoà, khiến phật châu trên cổ tay khẽ rung rung, mới nói: “Em gái bà biết được sự thật chỉ nói khiến con tủi thân. Còn nói nhà họ Hạ sẽ không hé răng nửa lời, sau này ông Hạ dâng sớ xin cáo lão hồi hương, chắc phải đến năm rưỡi mới rời kinh được. Còn lại thì…Chỉ có Hoằng nhi để lại một câu cho con.”
Minh Lan bình tĩnh nói:“Anh ấy nói gì ạ?”
Lão phu nhân nói chầm chậm: ‘Nó nói, xin lỗi con, là do nó phúc mỏng đức bạc không liên quan gì đến con.”
Minh Lan nghe nói xong, im lặng thật lâu. Lão phu nhân nhìn chăm
chú vào Minh Lan thấy sắc mặt thay đổi, nói lời thâm ý sâu xa:
“Con đừng để trong lòng, có khúc mắc gì nên sớm gỡ xuống, dẫu nào sau này cũng không có cơ hội gặp nhau, sống vì chính mình
mới mới tốt.”
Minh Lan ngẩng đầu lên cười, xinh xắn dịu dàng, trong trẻo thuần
khiết, nói: “Bà nội nói phải. Nhưng mà sau này có gặp hay
không, cũng không quan trọng, Hạ lão phu nhân là bạn thân của bà nội, như gia đình bạn hữu bình thường mà thôi.”
Lão phu nhân nghe xong, tảng đá̉ trong lòng mới rơi xuống, khen ngợi: “Con nghĩ thoáng được là tốt rồi.”
Minh Lan cười nói: “Mắt vốn đặt ở trước mặt chính là phải luôn nhìn về phía trước.”