- Trang chủ
- Thật Ư? Thật Ư? Phải Là Hồng Phai Xanh Thắm
- Chương 206: Tiễn chàng ra trận
Tác giả: Quan Tâm Tắc Loạn
Hôm đó ngồi dùng bữa với Cố Đình Diệp xong, Minh Lan đuổi người hầu ra, nhanh nhảu kể lại cuộc trò chuyện với Trương thị. Cố Đình Diệp nghe xong lấy làm lạ: “Anh Thẩm lạ nhỉ, mỗi lần nói chuyện với tôi đều đề phòng phu nhân Trương thị lắm, thế mà việc dính dáng đến hoàng gia thế này còn chưa có kết luận lại dám nói ra.”
Nghe vậy, Minh Lan chẳng hề kinh ngạc, kỳ thực qua việc hôm nay, nàng âm thầm phát hiện Trương thị cũng chẳng kính yêu ông chồng cho lắm, nàng nghi hoặc lẩm bẩm: “Quốc cữu gia làm sao mà nghĩ ra được nhỉ? Triều đại ta chẳng phải có thông lệ phò mã không được tham dự triều chính còn gì?”
Ngụ ý việc hôn nhân này cũng không đươc coi trọng cho lắm.
Hiếm khi mới thấy vợ chồng trái ý, Cố Đình Diệp kiên nhẫn giải thích: “Nói thì nói thế, trong trường hợp này… Ôi, anh Thẩm định chọn con gái dòng chính Phụ quốc công, nhưng lão công gia chỉ muốn đưa cháu gái ra; nhìn trúng cô Tư nhà Nhữ Dương hầu nhưng nói qua nói lại họ lại chỉ đồng ý cho anh ấy một cô dòng thứ; định chọn con gái nhà Diêu các lão thì vợ ông ấy lại không vui, ầm ĩ đổ bệnh một trận; phủ Hàn Quốc công thì hào phóng lắm, mở miệng chính là cô cả của thế tử, có điều…”
Minh Lan tiếp lời chồng: “Có điều hiện giờ nhà họ Hàn, ngoài thì không có đàn ông làm quan, trong thì gia đình bất ổn, quốc cữu gia ngứa mắt.” Nói rồi nàng che tay áo bật cười. Không ngờ đồng chí quốc cữu đã đâm phải một đống tường như vậy, không phải con dòng chính không được, không có tướng mạo nhân phẩm xuất chúng không được, không trực thuộc dòng dõi có tước vị không được, không phải gia tộc có thanh danh càng không được, cứ như thế quả thực rất khó chọn. Nhìn vợ cười xảo quyệt, Cố Đình Diệp cũng cảm thấy anh em của hắn đáng thương, than thở: “Kén cá chọn canh vậy quả là anh Thẩm cao ngạo, nhưng anh ấy vẫn không lấy thánh chỉ tứ hôn ra dọa người khác. Hoàng hậu nương nương thương anh nên mới nhắc tới chuyện lấy công chúa. Anh Thẩm nghĩ kỹ cảm thấy không tồi. Một là công chúa là con vua, người người đều phải kính trọng, không dám làm bừa; thứ hai, dù phò mã không được vào triều nhưng ai dám bảo đảm cha là anh hùng hảo hán, con cũng nối gót y hệt chứ, chi bằng bảo đảm tôn vinh còn hơn.”
Trong nhà có con dâu là công chúa, bất kể tương lai triều chính ra sao, con trai bản lĩnh thế nào, luôn sẽ không có ai dám tới nhà lừa gạt, lại luôn có phú quý yên ổn. Đó chính là suy nghĩ của Thẩm Tòng Hưng, sau cùng, hắn lại đế thêm một câu: “Dù sao hiện nay chưa nhìn rõ được tư chất, có lẽ cậu cả họ Thẩm chính là kiểu an nhàn hưởng phúc.”
Thẩm Tòng Hưng từng mang con cả đến thao trường rèn luyện, thử vài hồi, bất kể là võ nghệ hay là bài binh bố trận, cậu cả đó đều chỉ được xếp vào mức bình thường. Chú ý, chính vì có ông bố là quốc cữu ở đó nên các anh em thân thiết mới tụ tập khen ngợi thêm đấy.
Minh Lan nhận ra chồng có ý tán thành bèn cũng đồng tình. Giống như có cậu con trai dựa vào thực lực cũng chỉ có thể thi đỗ vào Top 10 trường đại học đứng đầu cả nước, bỗng dưng trường xếp hạng thứ tư đưa ra giấy mời nhập học, phụ huynh bèn quyết định an toàn chấp nhận.
“…Như vậy cũng không sai, nhưng mà…” Nàng bất giác thấy không ổn, suy bụng ta ra bụng người, cho dù tương lai tư chất nhóc Đoàn cũng bình thường, nàng cũng mong con trai lấy được cô vợ hiền lành hợp ý, mà không phải vì phú quý mà lấy công chúa.
Cố Đình Diệp sờ tóc mai mềm mại nhẵn mịn của vợ, dịu dàng: “Tôi hiểu ý em, đổi là tôi thì cũng không muốn thằng Đoàn lấy công chúa.” Vợ mình đang suy nghĩ trên phương diện gia đình thông thường, nhưng tình hình họ Thẩm đâu có bình thường.
Minh Lan đột nhiên thoải mái: “Vậy thì tốt, em chỉ e hầu gia thấy thế nào cũng tốt, tự dưng lại xin một vị công chúa về cho nhóc Đoàn.” Suy nghĩ giây lát lại cười bảo: “Em thấy quốc cữu gia lo lắng quá rồi, kỳ thực họ Thẩm là hoàng thân, sau này Đại hoàng tử kế vị kiểu gì chả giúp đỡ anh em họ, dù không lấy công chúa, kẻ nào lại khinh thường họ Thẩm chứ?”
Cố Đình Diệp im lặng, có chuyện hắn vẫn chưa nói, không ngờ Minh Lan lại nhạy bén phát hiện ra được.
Hắn ngẫm ngợi rồi nói: “Hoàng hậu nhân hậu, thường ân cần dạy bảo con cái nhớ kỹ ân tình của Trâu phu nhân, phải đối xử tốt với anh em họ Thẩm. Việc này thì không sao, nhưng hồi hoàng thượng mới lên ngôi được vài năm, con cái họ Thẩm thường vào cung chơi đùa đọc sách với nhóm hoàng tử, không biết kẻ nào châm ngòi thổi gió, mấy đứa nhóc con lại dám tranh chấp với hoàng tử, còn nói ‘mẹ tôi chết là vì hoàng hậu …”.
Minh Lan hít sâu một hơi, cất giọng khó tin: “Sao có thể nói lung tung như thế chứ?!” Chẳng lẽ họ Trâu thường xuyên nhắc nhở chúng?
Cố Đình Diệp than vãn: “Lúc đó bọn trẻ vẫn còn nhỏ, cộng thêm anh Thẩm liên tục thỉnh tội, tôi thấy hoàng thượng vẫn chưa để trong lòng (Trâu phu nhân đâu có chết vì ông ta), nhưng hai vị hoàng tử nghĩ thế nào thì khó mà nói.”
Rõ ràng là anh em họ hàng nhưng chẳng hề thân thiện với nhau. Lần trước sóng gió Trương thị khó sinh, hoàng đế giận lây hoàng hậu, còn trách móc việc học của hoàng tử, hoàng hậu có lẽ sẽ không giận, nhưng hai hoàng tử thì sao? Thẩm Tòng Hưng ắt hẳn cũng nghi ngờ mặt này nên mới nhất định phải tìm nhà vợ đáng tin cậy cho con trai, cho dù tương lai hoàng đế không để ý đến thì cũng có người giúp đỡ trong quan trường.
“Có lẽ anh Thẩm cả nghĩ quá. Có điều Đại công chúa và hai vị hoàng tử là anh em cùng mẹ, xưa nay luôn thân thiết…”
Hắn không nói tiếp thì Minh Lan cũng hiểu, hai vợ chồng trầm mặc chốc lát, Cố Đình Diệp định thần lại, cười bảo: “Bọn họ còn chưa so bát tự đâu, hoàng thượng cũng chưa mở miệng nữa. Em đừng kể cho ai việc này, cứ coi như không biết.”
Minh Lan đương nhiên gật đầu đồng ý, Cố Đình Diệp lại bảo: “Việc của cậu Tư Trường Đống, tôi thấy tốt lắm. Nhà chú của anh Thẩm rất thận trọng, chưa từng mắc sai lầm. Giờ em bụng mang dạ chửa, hay là để tôi đến nói với cha vợ?”
Minh Lan vội vàng: “Đừng, chàng mà nói cha sẽ không vui đâu, lại khó mà từ chối. Việc hôn nhân dù sao cũng phải để hai nhà cam tâm tình nguyện mới mỹ mãn, em lo liệu được, hầu gia đừng lo.”
Hắn xoa cái bụng lồi lên của vợ, lại xoa đầu nhóc Đoàn, thằng nhóc con chiếm lấy gối của cha mẹ, cái bụng nhỏ phập phồng, ngủ say sưa. Cố Đình Diệp trìu mến ngắm con một lát, than thở: “Người người đều có nhân duyên, không biết thằng nhóc con của chúng ta tương lai lấy vợ kiểu gì?”
“Tìm vợ ngốc chút.” Minh Lan bình tĩnh nói.
Cố Đình Diệp giật mình: “Vì sao?”
Minh Lan nghiêm túc: “Mẹ chồng con dâu sống chung quý ở cô nhường tôi nhịn. Em thông minh như thế lại tìm một đứa tinh ranh đáo để thì có mà suốt ngày cân não với nhau à?” Qua hồi lâu, Cố Đình Diệp sờ đầu vợ, dè dặt: “Em thấy em… thông minh ư?”
Minh Lan liếc xéo: “Chàng thấy em ngốc hả?”
“Đâu có đâu có, phu nhân là tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi.” Cố Đình Diệp cười ha hả.
Minh Lan nhíu mày, hoài nghi nhìn hắn, nàng cảm thấy gã này đang ám chỉ không có gì hay.
Cố Đình Diệp lại ngắm nhóc Đoàn, bảo: “Nhưng mà tên nhóc này thành thật, vợ nó lại ngốc thì chẳng phải không ổn ư?”
Minh Lan véo nhẹ tay con trai, than thở: “Hầu gia yên tâm, nhóc con này đáo để lắm.”
Càng lớn, tính cách nhóc Đoàn càng ngày càng lộ rõ. Nàng sâu sắc cảm thấy nhóc mập nhà mình là đứa phúc hắc. Bóc trứng cho nó ăn, nó chỉ khoái lòng trắng, còn cười ngây thơ nhét lòng đỏ vào miệng Thôi ma ma, lúc Minh Lan về chỉ thấy rặt vỏ trứng, chẳng phát hiện ra gì.
May mà Thôi ma ma ngay thẳng, sau vài lần bèn kể lại cho Minh Lan nghe. Minh Lan chẳng nói chẳng rằng vỗ cái mông béo nhỏ của nhóc Đoàn, bắt không được kén ăn. Nhóc mập nước mắt lã chã, rúc vào góc giường giận dỗi tảng lờ Minh Lan, buổi tối còn vừa khóc vừa khoa tay múa chân mách lẻo với cha nó (cuối cùng không có kết quả), nó mà thành thật ấy hả?! Ha ha.
Hôm sau, Minh Lan viết một bức thư kể lại cuộc trò chuyện với Trương thị, truyền đạt chi tiết, với sự khôn khéo của Thịnh Hoành đương nhiên sẽ nghiền ngẫm ra thiệt hơn, nàng khỏi cần nhiều lời.
Ba, bốn ngày sau, Liễu thị đến gặp Minh Lan, mặt mày tươi roi rói, còn mang theo nhiều đồ đặc sản núi rừng hải sản, bảo là anh em nhà mẹ đẻ đưa tặng, hàn huyên đôi câu rồi hai chị em đi vào chủ đề chính.
Liễu thị lên tiếng: “Lão gia nói việc hôn nhân này, chỉ tính dòng dõi thôi đã tốt lắm rồi, họ Thẩm vừa lòng cậu Đống là may mắn của cậu ấy, song chỉ lo cô gái đó sinh trưởng ở biên cương từ nhỏ, tính tình mạnh mẽ quá.”
Ý rằng, Trường Đống là con út, mẹ đẻ xuất thân nô bộc, tương lai lúc gia tộc phân chia của cải chỉ e chẳng mấy, vợ nó nếu xuất thân con nhà võ mà tính tình lại dữ như cọp cái thì sau này sợ rằng sẽ náo loạn ầm ĩ, giẫm vào vết xe đổ của phủ Hà Đông.
Minh Lan suy nghĩ một lát bèn nói: “Hay là để em mời nữ quyến họ Thẩm tới dùng trà, đến lúc đó chị dâu và chị cả cũng tới chơi nhé, chúng ta không nói là vì việc hôn nhân, chỉ lấy cớ là họ hàng thân thích tới thăm viếng lẫn nhau?”
Liễu thị cũng có ý này bèn cười bảo: “Em gái chịu làm thế, chị yên tâm rồi. Lão gia cũng muốn như vậy, bằng không bên kia đã nhìn thấy cậu Tư, chúng ta thì người ta tròn méo thế nào cũng chẳng hay. Thêm nữa, có chị cả xem xét hộ cũng càng ổn thoả.”
Tiễn Liễu thị, Minh Lan thầm buồn cười, không biết mấy hôm nay Thịnh Hoành điều tra kiểu gì, chắc là cũng hài lòng lắm đây. Nghĩ vậy, nàng bèn gửi thư cho Trương thị. Hôm sau, Trương thị sai người chuyển lời tất thảy nhờ Minh Lan sắp xếp, chỉ có điều mấy hôm nay thời tiết thay đổi, thím Thẩm bị cảm lạnh, thầy thuốc dặn nên nghỉ ngơi vài ngày.
Vốn hai người đều còn nhỏ tuổi, hai nhà đều không vội, Minh Lan bèn gửi thư trấn an chớ sốt ruột, cẩn thận dưỡng bệnh. Kỳ thực họ Thẩm cũng lo bệnh cảm lạnh chưa khỏi hẳn, Minh Lan lại đang có thai, lỡ có gì xấu thì chuyện tốt lại hoá dở.
Mùa thu dần tới, ban đêm gió càng ngày càng lạnh, Thôi ma ma chọn một hôm trời trong xanh bèn đốt địa long cho mấy căn phòng trong Gia Hi cư, Minh Lan chơi đùa với con trai lăn qua lộn lại trên giường ấm sực.
Nhóc Đoàn dần hiểu biết, được Thôi ma ma thường xuyên chỉ dạy, nó hay tò mò nhìn bụng mẹ, không còn nhào tới đòi ôm, chỉ giơ bàn tay mũm mĩm sờ nhẹ nhàng.
Hôm đó vừa ăn thêm bữa chiều, Minh Lan đang định tản bộ men theo hành lang thì chợt thấy Cố Đình Diệp cười vang về nhà, liên tục bảo ra ngoài đón khách. Minh Lan thấy lạ bèn chỉnh trang rồi ngồi kiệu đến sảnh xem, hoá ra là anh em họ Thạch và Xa Tam Nương lâu không gặp.
Kỳ thực mấy năm trước gặp mặt đúng một lần, nói vài câu lúc ban đêm ở trên sông, Minh Lan có thể rõ như vậy chính là bởi vẻ mặt râu quai nón hung ác của Thạch lão đại quá bắt mắt. Xa Tam Nương thì hiền hoà hơn nhiều, dù da vẫn hơi thô nhưng nét mặt hào hứng phấn chấn, càng ngày càng có điệu bộ phu nhân nhà giàu.
Thấy Cố Đình Diệp bước ra, Thạch Khanh bèn vội đấm em trai một cái, hai anh em đồng loạt quỳ xuống thi lễ, Xa Tam Nương thì nhún mình thật sâu. Cố Đình Diệp bước vội đến nâng hai anh em dậy, cười to: “Anh em trong nhà, dông dài quy củ vớ vẩn làm gì!” Minh Lan cũng đỡ bụng, mỉm cười bảo: “Chị Xa mau ngồi xuống đi, em trộm lười không mời xã giao nữa nhé.” Nói rồi bảo Tiểu Đào và Lục Chi pha trà dâng điểm tâm.
Tính tình Xa Tam Nương vẫn thế, chị ta sảng khoái cảm ơn, tươi cười đẩy chồng một cái, ba người yên vị. Hai vợ chồng tự nhiên hào phóng, duy cậu em Thạch Thương còn trẻ tuổi da mặt mỏng, bất chợt đến nơi phú quý này liền xấu hổ, cúi đầu, không nói một lời. Lúc Lục Chi đưa trà cho cậu ta còn không biết mắt cậu ấy đang nhìn vào đâu, suýt thì đánh rơi.
Tuy lâu lắm mới gặp nhưng Minh Lan không hề xa lạ với anh em họ Thạch và Xa Tam Nương. Cấp dưới ngày xưa ở phía nam của Cố Đình Diệp hàng năm luôn tặng lễ vật nhân ngày lễ, trong số đó không thể thiếu phần nhà họ Thạch, còn là lễ rất nặng.
Quà đã nhận rồi thái độ cũng phải niềm nở, lại thấy Cố Đình Diệp thật sự vui vẻ, Minh Lan cũng khách khí gấp bội, hàn huyên vài câu việc nhà xong bèn kéo Xa Tam Nương lên kiệu mềm tới phòng khách nội viện dùng trà, để mấy người đàn ông tự trò chuyện.
Kể lể việc mấy năm nay, Minh Lan mới biết kể từ khi Cố Đình Diệp chọn theo đúng ông chủ, anh em Thạch thị cũng thuyền dâng theo nước, lần lượt thu gom việc buôn bán đường sông ở Giang Hoài và cửa khẩu Lũng Tây.
“Nhờ phúc của ngài Cố, giờ chúng tôi yên ổn kiếm sống, không cần phải dãi nắng dầm mưa kiếm ăn nữa.” Nói thuận miệng, chị ta lại kêu cách xưng hô cũ, nghe Minh Lan cảm ơn lễ vật của mình bèn liên tục thốt: “Đây là chuyện đương nhiên! Nếu không nhờ hầu gia che chở, chúng tôi làm gì có ngày tốt lành như hôm nay!”
“Thủy vận hanh thông là việc lợi quốc lợi dân, hầu gia cũng không hẳn chỉ vì các vị.” Minh Lan mỉm cười: “Hầu gia dù giỏi đến mấy cũng không thể bao quát mọi mặt, các vị được như hôm nay, cần chuẩn bị bao nhiêu, mất bao nhiêu người, kiếm được đều là tiền mồ hôi xương máu cả.”
Cố Đình Diệp lại không thể cho họ một bức thánh chỉ, để bọn họ giơ cờ to ra vẻ oai phong, hễ theo nghiệp buôn muối, có ai lại không có chỗ dựa sau lưng chứ, song đa phần là dựa vào bản lĩnh của anh em họ Thạch.
Xa Tam Nương cảm động lau lệ: “Có lời này của phu nhân, chúng tôi cả đời đều trung thành với ngài Cố.”
Chị ta tính tình sảng khoái, buồn rầu được một chút đã tức khắc đè chặt khoé mắt, vừa nhìn vừa Minh Lan vừa cười bảo: “Phu nhân và hầu gia đúng là duyên phận do trời đất tác thành, ban đầu…” Nói rồi bèn bật cười.
Nhớ tới đêm năm đó, nước sông giá lạnh, trên mặt sông rộng lớn dấy lửa ngập trời, ánh lửa thắp sáng bầu trời đen như mực, bản thân thì đông lạnh gần chết dưới nước, còn đinh ninh có cơ hội trở về hiện đại, nào ngờ được Xa Tam Nương cứu lên thuyền.
“…Tôi cũng không ngờ… sẽ có ngày hôm nay.” Lúc đó còn gọi chú Hai, bây giờ lại thành chồng, bọn họ đều nghe tận tai, Minh Lan bất giác e thẹn: “Còn chưa cảm tạ ơn cứu mạng của chị Xa.”
Xa Tam Nương bật cười, nháy mắt bảo: “Cảm ơn tôi làm gì, hầu gia lúc đó lo lắm, bắt mọi người phải lao vào sông tìm. Vội đến mức tên ngốc nhà tôi còn ngẩn ra bảo ‘cháu gái’ này hẳn là ruột thịt nhà họ Cố, chúng tôi phải cố gắng kẻo cô bé lại bị đông lạnh dưới nước. Ha ha… Ai ngờ cứu lên lại một thiếu nữ xinh đẹp… Ha ha… Tôi biết mà, nào có ông chú lại nhìn cháu gái bằng ánh mắt như vậy!”
Minh Lan đỏ mặt, ngập ngừng: “Họ hàng dây mơ rễ má, tôi gọi theo vớ vẩn thôi, kỳ thực không phải…” Khắp thiên hạ chả có mấy người từng nghe thấy nàng gọi Cố Đình Diệp là “chú Hai”, thế mà vẫn bị bắt gặp, quả nhiên lưới trời lồng lộng!
Xa Tam Nương quen quan sát nét mặt người khác, chị ta sợ Minh Lan thẹn quá giận bèn mau chóng chuyển sang đề tài con cái, Minh Lan vội sai người ôm nhóc Đoàn ra. Xa Tam Nương thích lắm, nhét cho cu cậu cái hà bao to, khen không ngớt miệng, sau cùng thở than: “…Tôi chỉ có mỗi đứa con gái, phu nhân thật may mắn.”
Minh Lan bảo: “Chị vẫn còn trẻ, nhất định có thể sinh được một cu cậu béo tốt.”
Xa Tam Nương hào phóng xua tay, cười nói: “Trước kia cuộc sống khó khăn, làm lụng vất vả thương thân, lúc sinh con gái suýt thì toi mạng, thầy thuốc bảo tôi không sinh thêm được nữa.”
Chị ta thấy Minh Lan tỏ ra thương tiếc thì còn cười phớ lớ khuyên nhủ: “May mà chồng tôi vẫn thương tôi, cứ bảo đợi cậu Hai lấy vợ rồi sinh mười bảy, mười tám đứa thì có mà thắp đầy cả lò hương cho chúng tôi ấy chứ.”
Minh Lan phì cười: “Phải rồi, đều là người nhà cả, anh Cả là người chân thật, như thế thật tốt.” Nàng từng nghe Cố Đình Diệp nói ông bà họ Thạch mất sớm, Thạch Thương được anh cả nuôi lớn, hai người tuy là anh em nhưng tình cảm càng giống cha con.
Nghĩ tới Xa Tam Nương hồi trẻ bơ vơ, lang bạt, bây giờ được sống hạnh phúc, Minh Lan thổn thức mãi, cất giọng dịu dàng: “…Chị hãy bảo trọng, sau này có khi còn nhiều phúc nữa. Nhớ năm ấy ở trên thuyền, anh Thạch từng bảo phải để chị được mặc quần áo lụa là đẹp đẽ.”
Xa Tam Nương vuốt tay áo, xúc cảm mềm mại trơn mịn, hoạ tiết chim khách trèo cành sống động, tức thì than thở: “Tên ngốc ngờ nghệch nhà tôi lúc nào cũng muốn tôi mặt áo lụa quần hoa. Chẳng sợ em gái cười chê, chứ…” Chị ta nhỏ giọng: “Lụa này đẹp thì đẹp thật, nhưng tôi thấy còn chẳng thoải mái bằng áo vải đâu.”
Nhớ tới người hiện đại coi trọng chất vải tự nhiên, cố ý mua vải thô dệt thủ công, Minh Lan nâng tay áo bật cười.
Buổi tối Minh Lan mời Thiệu thị và Xa Tam Nương cùng ăn tối, lại sai người bày bàn tiệc đơn giản bên ngoài, anh em họ Thạch, Cố Đình Diệp cộng thêm ông lão Công Tôn cùng nhau chè chén.
Bốn người vừa uống vừa trò chuyện, đến tận nửa đêm Cố Đình Diệp mới về, phát hiện Minh Lan tựa vào đầu giường đọc sách, hắn bèn cởi áo ngoài lạnh lẽo, xoa tay cho ấm rồi mới lại gần: “Sao vẫn chưa ngủ? Cẩn thận kẻo hại thân.”
Minh Lan mệt mỏi ngồi thẳng dậy, mỉm cười: “Ban nãy đã ngủ một giấc rồi.”
Hắn vỗ nhẹ lên làn tóc mềm mại của vợ, cất giọng dịu dàng: “Tại tôi không phải, làm em ngủ không yên tâm.”
Minh Lan không trả lời, chỉ mở to đôi mắt sáng, lẳng lặng hỏi: “…Bao giờ chàng đi?”
Cố Đình Diệp cứng người lại, cười khổ bảo: “Tôi sợ em lo lắng, định chậm chút nữa mới kể, không ngờ em lại đoán được.”
Nào có khó đoán, ông chồng ngày ngày về muộn, thường xuyên ăn khuya, bận đến nỗi chân không chạm đất, hoàng đế duyệt binh càng lúc càng cần mẫn, Thẩm quốc cữu gần như ăn ngủ ở quân doanh. Chính mình dù mang thai không ra ngoài, nhưng bầu không khí thay đổi từ phố phường cho tới gia quyến các võ tướng, nàng vẫn cảm nhận được.
“Tại sao hoàng thượng lại chọn ra trận lúc này? Trời giá rét đông lạnh, lại sắp đến Tết rồi.” Minh Lan chu môi, bất mãn hỏi.
Cố Đình Diệp để nàng dựa vào trong lòng, đặt cằm lên đỉnh đầu nàng, khẽ khàng: “Binh mã đang tập hợp ở Lũng Tây, chỉnh đốn sơ bộ, đợi qua đợt rét đậm, đồ ăn trên thảo nguyên thiếu thốn, ắt là lúc Hung Nô cướp bóc trắng trợn. Chúng ta vừa phòng thủ vừa phát binh mấy đường, thừa dịp chúng đang mệt mỏi liền bắt gọn một mẻ.”
Minh Lan chẳng nói chẳng rằng.
Quân triều đình là quân chính quy, quân Hung Nô lại giống quân du kích, đám tặc này luôn thừa dịp đại quân rút về mới điên cuồng cướp bóc dân vùng biên cương, trong khi đó quân đội triều đình không thể lúc nào cũng canh giữ ở đó được, trong chiến tranh, khó nhất chính là bắt được đội du kích chủ lực.
“Anh em họ Thạch lần này lên kinh có việc ư?” Nàng hỏi. Làm gì có chuyện sắp vào đông rồi lại lên phương Bắc.
Cố Đình Diệp gật đầu: “Nhân lúc mặt sông còn chưa đóng băng, phải mau đưa lương thảo đến, thuyền quan không đủ.”
Minh Lan sờ bụng, nàng dự tính sinh vào tháng năm sang năm. Trong lòng nàng xót xa, lại chẳng thể bảo chồng xin nghỉ với ông chủ, đành phải nhỏ nhẹ: “…Bao giờ chàng về?”
Đáp lại nàng là tiếng thở dài thật sâu, hắn cất giọng đắng chát: “Nhanh thì ba, bốn tháng năm sau, chậm thì chưa biết… Nếu tôi không về, em đành phải tự sinh một mình.”
Minh Lan bật cười: “Nhảm nhí. Em không tự sinh thì chàng còn giúp em sinh được chắc!”
Nói rồi dũng khí tăng gấp bội, chẳng qua là đẻ con lúc không có chồng bên cạnh, có sao đâu chứ, cứ coi bản thân là vợ nhà binh (mẹ Diêu tuyệt đối không đồng ý), chồng đi trông giữ biên cương vậy!
Nàng thẳng sống lưng, chống tay lên ngực hắn, gằn từng chữ: “Em có ba câu. Một, không được tham công, nhà này không cần chàng thăng quan tiến tước; hai, phải bình an trở về, đừng thọt chỗ nọ mất chỗ kia; thứ ba…”
Nàng hờn dỗi: “Không được trêu hoa ghẹo nguyệt, nếu dám mang về công chúa dị tộc hay em gái lưu lạc nào đó thì chàng biết tay em!”
Cố Đình Diệp ôm siết Minh Lan vào lòng, bật cười ha hả, tiếng cười vang dội khung cửa sổ, đêm hôm khuya khoắt lạnh cả người, mấy bà hầu trực đêm bên ngoài bừng tỉnh, đưa mắt nhìn nhau.