- Trang chủ
- Thế Gian Luôn Là Ngươi Tốt Nhất!
- Chương 50: Chó cùng rứt giậu (Thượng)
Tác giả: Lưu Ly Diêm
"Ta không cần nhiều tiền như vậy, mười vạn lượng bạc có thể mua rất nhiều ruộng đất đó. Tỷ tỷ, chuyện này ngươi giúp ta thu xếp an bài được không?"
"Ngươi! Phò mã gia ngươi không cần vào triều làm việc, mà có vào triều thì phủ phò mã và phủ công chúa cũng không thiếu người để ngươi sai bảo, vì sao muốn ta giúp ngươi?"
"Ta không nghĩ sẽ mua đất gần với kinh thành, như vậy giá rất cao. Nếu mua ở địa phương xa hơn, thổ địa phì nhiêu giống nhau thôi. Ta thích ở nơi có sông núi, tốt nhất mua thêm hai tòa núi nhỏ, vài cái hồ nước, như vậy ta có thể trồng một ít cây cối, nuôi dưỡng mấy con gà vịt và cá. Đến thời điểm đó lại thuê người xây mấy cái hàng quán, ta có thể làm một địa chủ, có vài cái cửa hàng, thế thì ăn uống và sinh hoạt sẽ không đến mức xa hoa lãng phí. Sau đó nếu có thời gian, có thể cùng người mình yêu đi du sơn ngoạn thủy, chu du khắp nơi, ăn đồ ngon, ngắm cảnh đẹp."
Mai Bạch Vũ ngẩn người, nàng không nghĩ tới Lưu Dục lại muốn loại hình thức sinh hoạt này. Nhiều năm trôi qua, trừ bỏ sư phụ, nàng luôn chỉ có một mình chống đỡ cho Thiết Huyết đoàn, làm một nữ nhân, nếu có người thương ngươi, yêu ngươi, chăm sóc ngươi, ai lại muốn bản thân tỏ ra mạnh mẽ, ráng sức làm việc chứ?
Làm sát thủ thì lưỡi dao mỗi ngày luôn liếm máu tươi, hình thức sinh hoạt mà nàng muốn là giống với loại mà thiếu niên trước mặt này nói ra. Người này xuất thân từ phủ Trấn Nam vương, lại là phò mã, hắn muốn sống như vậy kỳ thực là mong muốn không thể thành hiện thực.
Nàng chán nản thở dài, đột nhiên ôm lấy Lưu Dục, Lưu Dục bổng dưng bị nàng ôm, trên thực tế nàng không thể đề phòng gì, người ta là cao thủ, nàng lại là người yếu đuối tay trói gà không chặt.
"Để ta dựa vào ngươi một lát, đừng có động đậy."
Lưu Dục sửng sốt, không lẽ Mai Bạch Vũ thích chính mình? Hay nên nói là nàng ta thật lòng thích mình? Nàng luôn nghĩ Mai Bạch Vũ chỉ là nói đùa, nghiệp chướng, lại là một nữ nhân thẳng nữa chứ. Một nàng công chúa đã quá sức rồi, hiện tại lại xuất hiện thêm một người, về sau ta như thế nào có thể thoát thân, trời ạ.
Thế nhưng nàng giả vờ như không biết, tầng cửa sổ bằng giấy này, nàng kiên quyết sẽ không đâm thủng nó. Mai Bạch Vũ một lát sau buông Lưu Dục ra quay lại chỗ ngồi của mình, một lần nữa khôi phục thân phận đường chủ, bưng chén trà lên uống một ngụm: "Ngươi yên tâm đi, chuyện ngươi nhờ ta sẽ giúp ngươi làm, mua đất ở đâu là tùy ý ta?"
"Đúng vậy, nơi nào cũng được, sau đó sẽ giao cho ngươi xử lý, bạc kiếm được ngươi cứ giữ giúp ta."
"Ta biết rồi."
Lưu Dục đứng dậy: "Ta muốn đi phủ Trấn Bắc tướng quân, hôm nay là ngày xét nhà, ta muốn đi chọn một vài món đồ tốt để chơi."
Mai Bạch Vũ nhìn nàng một lát: "Phò mã gia, ngươi đúng là người tham tiền."
"Như vậy ta đi trước."
Lưu Dục nói xong liền đứng lên bước ra ngoài, đi đến phủ tướng quân. Mai Bạch Vũ từ cửa sổ nhìn thấy đám ám vệ biến mất, cười cười, không thèm để ý. Để cho Cố Cẩm Lan biết dạng sinh hoạt mà Lưu Dục mong muốn cũng không phải là chuyện gì xấu.
- --------------
Cố Cẩm Lan lúc này ngồi trong thư phòng, trước mặt bày ra bản đồ của Mạc Bắc.
"Nói."
Ám vệ quỳ phía dưới thuật lại đối thoại của Lưu Dục và Mai Bạch Vũ, sau đó Cố Cẩm Lan khoát tay, ám vệ lập tức lui ra ngoài.
Nàng lẳng lặng tựa vào ghế, những lời này Lưu Dục chưa nói cùng nàng, Lưu Dục là phò mã của nàng, thế mà những lời từ tận đáy lòng lại không nói cho nàng biết. Hóa ra hắn luôn muốn loại sinh hoạt yên lặng điền viên này, khó trách hắn luôn cố gắng như vậy, muốn từng bước loại bỏ Thành vương.
Đây là vì tương lai của nàng và hắn sao? Cũng tốt, Cố Cẩm Lan đem đầu tựa vào ghế, mệt mỏi nhắm mắt lại. Nếu ngươi thích, lúc thiên hạ đã thái bình, chuyện này không phải không thể thực hiện được. Ngay lập tức nàng mở mắt ra, ánh mắt có chút lạnh lẽo, phò mã, xem ra lúc ngươi quay về phủ thì cần phải giải thích cho ta nghe chuyện này. Có chuyện lại không nói cho bổn cung mà đi nói cho Mai Bạch Vũ, phò mã của bổn cung chỉ có thể là của bổn cung.
Nàng đập đập bàn.
"Chủ tử."
"Phái vài người đi Cam Lãnh đến mấy cửa hàng của Vọng Giang lâu tại Mạc Bắc đi."
"Vâng."
Nếu phò mã đã vất vả như vậy, bổn cung cũng không thể an nhàn được, tốt nhất trước tiên nên an bài một chút.
Lưu Dục đến phủ tướng quân, quan viên chủ sự của Hộ bộ vừa thấy nàng đến lập tức nghênh đón: "Hạ quan tham kiến phò mã gia."
Tuy rằng chức quan phò mã đô uy có phẩm chất không cao, thế nhưng người ta vẫn là tiểu vương gia của phủ Trấn Nam vương, ai gặp đều phải thi lễ.
"Đại nhân không cần khách khí, tiểu vương nếu đã đến cũng sẽ đi thẳng vào vấn đề. Nói vậy đại nhân cũng biết vì sao ta đến đây?"
"Hạ quan hiểu rõ, hạ quan hiểu rõ. Thái tử điện hạ đã sai người báo cho hạ quan."
"Như vậy thì tốt, đem tập kiểm kê đến đây đi."
"Vâng. Ngươi mau đi lấy đến đây."
Một binh lính đứng gần đó cầm tập kiểm kê chạy nhanh đến.
Lưu Dục cũng không cầm lấy: "Phùng chưởng quầy, ngươi đến xem đi."
"Vâng."
Hắn là chưởng quầy do Cố Cẩm Lan trực tiếp phái đến, hắn cầm tập giấy để xem có đồ gì tốt hay không. Phùng chưởng quầy lật xem một lúc, dặn gã sai vặt đứng bên cạnh lấy bút ghi lại.
"Cái này, cái này, còn có cái này, đều nhớ kỹ cho ta."
Không hổ danh là lão chưởng quầy, không đến nửa canh giờ đã chọn được hai mươi thứ đồ tốt.
"Hồi bẩm phò mã gia, tiểu nhân đều chọn được đồ rồi, ngài xem một chút."
"Không cần, điện hạ nếu phái Phùng chưởng quầy đến đây, tiểu vương tất nhiên tin tưởng."
Lưu Dục quay đầu lại nói thêm: "Vị đại nhân này, những cái này đưa đến phủ phò mã giúp tiểu vương."
"Vâng. Phò mã gia yên tâm, chờ trời gần tối, hạ quan sẽ phái người đến."
Lưu Dục cảm thấy thỏa mãn liền rời khỏi phủ tướng quân, cướp đoạt nhiều thứ tốt như vậy cũng không thể không thỏa mãn. Nàng vui vẻ trở lại phủ công chúa, hỏi Linh Lung Cố Cẩm Lan đang ở đâu, sau đó lại vui vẻ chạy đến thư phòng.
"Điện hạ, điện hạ, ta đã trở về." Lưu Dục đẩy ra cửa thư phòng rồi chạy nhanh vào.
Cố Cẩm Lan bất đắc dĩ nhìn hắn, quy củ của nàng cực kỳ nghiêm khắc, không có sự cho phép của nàng, dù có là Linh Lung hay Hoa Bác cũng không thể đi vào. Thế mà cố tình Lưu Dục, cũng là phò mã của nàng lại chẳng bao giờ kiêng kỵ, coi trời bằng cung, đẩy cửa liền đi vào. Đương nhiên nàng cũng sẽ không so đo với phò mã của mình, trên thực tế, nàng không ý thức được lúc ban đầu nàng luôn so đo cùng tiểu vương gia của phủ Trấn Nam vương.
Thế nhưng giờ phút này, tâm tình của điện hạ chúng ta là khó chịu, cho nên thấy Lưu Dục tiến vào, trong lòng nàng dù vui vẻ nhưng trên mặt lại không có chút nào thay đổi, vì vậy thanh âm truyền đến cũng mang vẻ thản nhiên: "Phò mã, đồ vật này nò đã chọn xong?"
"Đúng vậy, điện hạ, chọn được mười đến hai mươi món nha, ta để người của Hộ bộ mang đến phủ phò mã rồi."
Phủ phò mã sao? Cố Cẩm Lan nghe vậy bắt đầu suy nghĩ nhiều, như thế nào, quả nhiên ngươi muốn chừa đường lui cho mình.
"Phò mã, ngươi sợ bổn cung sẽ bỏ những món đồ đó vào khố phòng, không đưa cho Mai tỷ tỷ?"
"Hả? Không phải, nếu chẳng kiêng nể gì mà đưa những món đó vào phủ công chúa, để người bắt gặp là chuyện không tốt. Nếu người khác nói tham tiền thì ta có thể nói là do ta gạt điện hạ, sau khi đổi những món đó thành bạc, ta sẽ để người mang về phủ công chúa."
Cố Cẩm Lan nghe giải thích xong, trên mặt mới hiện lên nét cười: "Phò mã làm việc thật chu đáo, bổn cung còn nghĩ phò mã thấy Mai tỷ tỷ của ngươi xong liền không còn nhớ bản thân mình là phò mã nữa chứ."
Lưu Dục tiến lại gần: "Như thế nào lại như vậy, ta là phò mã của điện hạ, trong lòng rất rõ chuyện đó."
"Được rồi, phò mã chạy đi một chuyến cũng mệt mỏi, cùng đi tiền thính dùng bữa đi."