- Trang chủ
- Thế Gian Luôn Là Ngươi Tốt Nhất!
- Chương 86: Tiểu công chúa gặp nguy
Tác giả: Lưu Ly Diêm
Tên tri phủ kia lập tức bị dọa đến tỉnh cả ngủ: "Ngươi nói cái gì, nhắc lại lần nữa!"
"Đại nhân, công chúa điện hạ và phò mã gia thật sự đến đây đó."
"Mau, đánh thức tất cả mọi người dậy nghênh đón." Tên tri phủ vội vàng chạy về phòng, mặc quan phục rồi chạy ra cửa phủ.
Đến cửa phủ, hắn vội vàng quỳ xuống: "Vi thần, tri phủ thành Dương Châu, Tôn Tự Trung, khấu kiến Vĩnh An điện hạ, phò mã gia."
Lưu Dục nhảy xuống ngựa, nàng vén màn kiệu đỡ Cố Cẩm Lan xuống, Cố Cẩm Lan chậm rãi bước ra, trên mặt mang theo sự tức giận kèm theo cảm giác lạnh lẽo: "Tôn đại nhân, ngươi cũng cao ngạo quá đó, để bổn cung và phò mã chờ gần một khắc."
Tên Tôn Tự Trung này cũng không may mắn, bây giờ đang là mùa đông, lại mới tới giờ Mão, nếu ở hiện đại cũng mới có 6 giờ sáng. Thời gian này chính là thời gian để rời giường, cách thời gian làm việc còn sớm chán, thế nhưng không có biện pháp khác, ai bảo ngươi chọc giận điện hạ?
Tôn Tự Trung dập đầu xuống đất: "Là vi thần đã đắc tội, mong Vĩnh An điện hạ thứ tội cho."
Cố Cẩm Lan không muốn dây dưa quá nhiều với người này, dù sao nàng không thể làm chậm trễ thời gian của Mai Bạch Vũ được.
"Vừa rồi tên nha dịch ra mở cửa đã mắng bổn cung và phò mã. Tôn đại nhân, đem hắn kéo xuống đánh chết đi, bổn cung nhân từ sẽ không đụng đến người nhà của hắn."
Tôn Tự Trung còn quỳ trên mặt đất, nghe vậy vội ngẩng đầu: "Mau, đem hắn lôi xuống cho ta."
Nha dịch đứng sau lập tức đem tên nha dịch đi mở cửa kia ra kéo xuống phía dưới.
Cố Cẩm Lan thấy vậy mới nói: "Tôn đại nhân, đứng lên đi, bổn cung đến hôm nay là vì có việc muốn tìm ngươi."
Tôn Tự Trung đứng lên, vẫn khom lưng như cũ: "Thời tiết có chút lạnh, còn mời điện hạ vào nội viện."
Cố Cẩm Lan nhìn cửa phủ có chút ghét bỏ: "Không cần, Tổn đại nhân, bổn cung lát nữa còn có chút chuyện cần phải xử lý."
Nàng nhìn thoáng qua Mai Bạch Vũ: "Mai công tử."
Mai Bạch Vũ đứng qua một bên hành lễ: "Điện hạ."
Cố Cẩm Lan lập tức nhìn Tôn Tự Trung: "Tôn đại nhân, bổn cung nghe nói ngươi gửi công văn muốn gặp chủ nhân của Hồng Lâu, bổn cung mang đến cho ngươi."
Tôn Tự Trung nghe vậy, mồ hôi lạnh từ trên trán rơi xuống, hắn biết chuyện này từ đầu đến cuối đều do mấy tên nha dịch không đúng. Thế nhưng việc gây thương tích cho người của nha môn, hắn vẫn nên hỏi đến, lại không nghĩ tới chủ nhân của Hồng Lâu quen biết với công chúa điện hạ.
Vì vậy Tôn Tự Trung lại nhanh chóng quỳ xuống: "Điện hạ thứ tội, là do vi thần quản giáo không nghiêm, vi thần đáng tội chết."
"Hôm nay bổn cung tự mình đến, coi như đã cho Tôn đại nhân mặt mũi. Tôn đại nhân cần xử lý việc này như thế nào, không cần bổn cung phải nhiều lời thêm."
Tôn Tự Trung liên tục dập đầu, trong lòng hắn hiểu được sự tình ngày hôm nay chỉ do phóng đại mà thôi. Chắc chắn chủ nhân của tửu lâu là người công chúa điện hạ coi trọng, vì vậy nàng mới tự mình đến đây gặp hắn. Hắn hiểu được bản thân chỉ là một tên tri phủ quèn, còn chưa đủ đẳng cấp để mời điện hạ đến tận đây. Huống gì thành Dương châu trên thực tế là địa bàn của Trấn Nam vương.
Cố Cẩm Lan hôm nay tự đến đây cũng không phải hoàn toàn vì Mai Bạch Vũ, nếu nàng muốn ở lại thành Dương Châu dài dài thì cách tốt nhất nên biến tri phủ ở đây trở thành thuộc hạ của nàng. Nàng đến đây cũng chỉ muốn quan sát xem tri phủ nơi này là hạng người gì. Lúc nãy thấy phong cách hành sự của Tôn Tự Trung, nàng lập tức quyết định cần phải thay đổi nhân sự. Tuy rằng người này có thể làm việc nhưng đối với nàng, người nàng cần không nhất thiết phải quá thông minh mà cần người trung thành, người càng thông minh nàng càng khó nắm bắt.
Tôn Tự Trung nghe Cố Cẩm Lan nói vậy, có ngốc cũng biết mục đích chuyến đi này của nàng.
"Vi thần hiểu được, mong điện hạ yên tâm, vi thần nhất định xử lý tốt chuyện này."
"Rất tốt, một khi đã như vậy, bổn cung và phò mã sẽ không quấy rầy Tôn đại nhân làm việc." Nói xong nàng quay trở về kiệu.
Lưu Dục nhìn Mai Bạch Vũ: "Ta và điện hạ quay về phủ, ngươi mau chóng lên đường đi, đi theo tiểu công chúa đi, đừng để có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra."
"Lần này ta phải tạ ơn điện hạ rồi, bây giờ ta cần gấp rút lên đường, có chuyện gì cứ dùng bồ câu đưa tin." Nói xong Mai Bạch Vũ liền nhảy lên ngựa nhanh chóng lên đường.
Từ sáng sớm, Tang Lâm Hoài Nhị lên đường mà không dừng lại nghỉ ngơi, đã một canh giờ trôi qua, nàng đã thuận lợi đến biên cảnh Đại Tề và Nam Chiếu, chút nữa là đi đến địa phận của Nam Chiếu. Phía trước nàng bây giờ là một mái đình che nắng, chắc là nơi mà các vị khách từ nhiều nơi khác đến nghỉ chân. Nàng ghìm ngựa do dự muốn hay không đến đó nghỉ một lát, tiểu nhị từ trong mái đình đắp khăn mặt chạy ra: "Khách quan, xuống dưới nghỉ chân một lát đi, đằng trước vài trăm dặm đều là núi, bỏ lỡ tiểu điếm thì không còn chỗ để nghỉ chân nữa."
Tang Lâm Hoài Nhị nhìn mười tên thị vệ phía sau, mặt họ cũng lộ ra sự mệt mỏi, sáng sớm lên đường gấp rút cũng chưa kịp ăn gì cả.
"Xuống ngựa, nghỉ ngơi một khắc, ăn vài thứ rồi tiếp tục lên đường."
Nói xong đoàn người xuống ngựa đi vào trong tiểu điếm.
"Đem đến đây mười cân thịt bò, năm bình trà, năm đĩa màn thầu."
Một khắc trôi qua, Tang Lâm Hoài Nhị đang chuẩn bị lên ngựa tiếp tục hành trình, một thị vệ mặt đen đột nhiên đi đến hành lễ: "Công chúa, tiểu nhân nghe thấy tiếng vó ngựa."
Tang Lâm Hoài Nhi nằm úp sấp trên mặt đất nghe ngóng: "Kỵ binh, cũng phải mấy trăm người, tiến đến đây, không đến một khắc nữa."
"Công chúa, chúng ta làm gì bây giờ? Vẫn chưa biết địch hay là bạn."
Tang Lâm Hoài Nhị nhìn địa hình xung quanh: "Đi đường núi phía trước đi, nơi này tuy không hiểm trở nhưng cũng không phải nơi để ẩn nấp tốt, chỉ nên yên tĩnh xem tình huống."
Đoàn người dẫn theo ngựa đi vào trong rừng cây ẩn thân, quả nhiên không đến một khắc, một đám kỵ binh giục ngựa đi đến. Thế nhưng ngoài bọn họ dự kiến, đội nhân mã này giống như đang đuổi theo ai đó.
Đằng trước có khoảng hơn mười người, người dẫn đầu ôm trong lòng một đứa bé khoảng bảy, tám tuổi chạy như bay, phía sau là hơn hai trăm người cưỡi ngựa chạy theo đuổi giết.
Tang Lâm Hoài Nhị nhìn kỹ người kia thì hoảng hốt: "Chuyện lớn rồi, đó là Tang Lâm Ô Nhật, con của Hoàng huynh."
"Công chúa, vậy xem ra tình huống của Đại vương tử và Nhị vương tử không tốt cho lắm. Kỵ binh phía sau chắc chắn là sát thủ do Tam vương tử phái đến."
Tang Lâm Hoài Nhị rút đao bên hông ra: "Đứa bé này là do Đại Hoàng huynh liều chết bảo vệ, bổn cung thấy Đại Hoàng huynh và Nhị Hoàng huynh chắc chắn đã gặp chuyện không may, không nghĩ đến Tam Hoàng huynh tuyệt tình như vậy, bổn cung phải cứu lấy nó."
"Công chúa, lực lượng của chúng ta kém rất nhiều, giờ phút này ra ngoài chẳng khác gì lấy trứng chọi đá."
"Ngu xuẩn, nơi này địa hình trống trải, muốn rời khỏi đây phải đi đường vòng, ngươi thấy chúng ta có thể chạy thoát sao? Thà đánh một trận, biết đâu còn có đường sống."
Không biết vì sao giờ phút này Tang Lâm Hoài Nhị lại nghĩ đến nụ cười và cái hôn của Mai Bạch Vũ. Đồ ba hoa lẻo mép, hy vọng ngươi có thể đến kịp, nếu như ngươi đến trễ, bổn cung nhất định sẽ không tha thứ cho ngươi.
Tang Lâm Hoài Nhị sải từng bước tiến về phía trước: "Các dũng sĩ, sinh tử sẽ quyết định trong trận chiến này, vì vinh dự của các ngươi, dốc hết sức vào."
Mười tên thị vệ sau nàng đồng loạt rút đao ra chuẩn bị nghênh chiến, dù sao đối diện với hơn hai trăm kỵ binh, lực lượng bọn họ thật sự quá ít ỏi.