- Trang chủ
- Thiếu Phu Bất Lương
- Chương 52: Hai huynh đệ
Tác giả: Viên Bất Phá
Ngày hôm sau, Hách Liên Dung cũng không đi tìm Vị Thiếu Dương hỏi chuyện Từ đường, ngược lại đến Hàn phủ. Tiễn
Kim Bảo thấy nàng đến thì vạn phần vui sướng, nói thẳng là đang muốn đi
tìm nàng. Ở trong sân không biết gặp chị dâu hay em chồng của nàng, điềm đạm, đoan trang. Tiễn Kim Bảo cũng không có ý giới thiệu, lôi thẳng
Hách Liên Dung đi ra phủ.
Ra đại môn khẩu khí mới chậm lại, quay
đầu ‘Phi’ một tiếng : « Bọn họ bình thường cũng không có bộ dáng này,
nghe nói tuần phủ phu nhân Lâm Đồng đến đây thăm người thân, có lẽ mấy
ngày nay sẽ đến, đại khái mở yến tiệc mời gia quyến quan viên ở Vân Trữ, cho nên hai ngày này luyện được vẻ thục nữ, chỉ sợ đánh mất mặt mũi
quan viên thành Vân Trữ, thật khiến người ta nhạo báng. »
Hách Liên Dung ngạc nhiên nói : « Các nàng cũng đường đường là gia quyến quan tứ phẩm, cần gì phải cẩn thận như thế ? »
Tiễn Kim Bảo xuy một tiếng : « Tuần phủ kia chính là đại quan nhị phẩm, cha chồng ta còn kém xa, hơn nữa nghe
nói cậu của tuần phủ phu nhân này là Lại bộ thị lang. Lại bộ là chỗ nào
chứ ? Chuyên quản khảo hạch quan viên lên chức, một đám các nàng còn
không khúm núm bịnh bợ ? »
Nhìn dáng vẻ khinh thường của nàng,
Hách Liên Dung bật cười : « Ngươi lúc đó cũng chẳng phải một trong các
nàng đó ư ? Còn không mau về luyện dáng vẻ thật tốt, đỡ phải đến lúc đó
mất mặt, đánh mất cơ hội thăng chức của công công nhà ngươi. » (công
công : cha chồng)
« Ta mặc kệ. » Tiễn Kim Bảo khinh
khỉnh, bất cần : « Ta vốn chính là cái dạng này, giả vờ làm cái gì ?
Trong một nén hương bắt ta không nói câu nào khiến ta buồn đến chết, đến lúc đó nằm ngay đơ giữa yến tiệc, là các nàng đẹp hay ta đẹp ? »
Hách Liên Dung cười to, dắt nàng đi
trên đường, mua chút đồ ăn nhét vào mồm nàng, mỗi người một túi đầy hạt
dẻ, Tiễn Kim Bảo đột nhiên hít một tiếng : « Lần trước không phải ngươi
nói tên u hồn kia bị trộm túi tiền sao ? Ca ca ta tra dò tất cả những
tên kẻ cắp chuyên nghiệp, một chút phát hiện cũng không có. »
« Không có là bình thường. » Hách Liên
Dung nói : « Hơn một vạn hai trăm, đánh gãy chân cũng đủ sống nửa đời
còn lại, còn không nhanh trốn chạy sao ? Chẳng lẽ tiếp tục ở lại làm kẻ
trộm ? »
« Vậy cũng phải có chút manh mối tìm ra mới đúng. » Tiễn Kim Bảo than thở: “Cũng không nghe nói đột nhiên không thấy ai đó…A ! Chẳng lẽ là người chỗ khác làm ? »
« Ngươi nên đến nha môn làm thần bộ. »
Hách Liên Dung cười lắc đầu, ánh mắt đột nhiên sâu một chút, bắt lấy tay Tiễn Kim Bảo nói : « Chúng ta đi xem trang sức. »
« Để làm gì… » Tiễn Kim Bảo bị Hách
Liên Dung kéo vào một cửa hàng trang sức, chỉ hỏi một câu liền bị những
đồ trang sức muôn hình vạn trạng kia hấp dẫn, thấy cái này đẹp, cái kia
cũng đẹp, chọn nhiều thành một đống, đồng thời cũng chọn vài thứ cho
Hách Liên Dung.
Ánh mắt Hách Liên Dung vẫn chăm chú
nhìn ngoài cửa điếm, không an tâm chọn một đôi khuyên tai màu tím lấp
lánh. Tiễn Kim Bảo nhìn đôi khuyên tai, thất bại nói : « Sao ngươi có
thể chọn trong đống đó món đồ đẹp thế này. »
Hách Liên Dung liền dời lại lực chú ý, bật cười nói : « Ngươi thích thì lấy đi. »
Tiễn Kim Bảo xua tay : « Quân tử không đoạt đồ tốt của người khác. » Nói xong híp mắt cười : « Hàn Sâm dạy ta đấy. »
Hách Liên Dung thật muốn cười lớn một
trận, nghĩ rằng Hàn Sâm dạy nàng những lời này là có dụng ý khác. Việc
Tiễn Kim Bảo ‘đoạt’ đồ tốt của người khác diễn ra không ít, tỷ như lần
trước đến đòi tiền Vị phủ.
« Ai nha ! » Tiễn Kim Bảo sờ sờ bên hông : « Quên mang túi tiền rồi. »
Hách Liên Dung lấy túi tiền của mình, cười khổ : « Ta không mang nhiều tiền. »
Ông chủ hàng trang sức bận nửa ngày có chút nóng nảy : « Nếu không…mang đến phủ của nhị vị phu nhân đi ? »
Không đợi Tiễn Kim Bảo đáp ứng, chỗ cửa truyền đến một giọng nói : « Không cần. »
Nghe thấy giọng nói kia, trong lòng
Hách Liên Dung hít một tiếng, nặn ra vẻ tươi cười xoay người sang chỗ
khác, Tiễn Kim Bảo đã vui vẻ nói : « Tam thiếu, ngươi đúng là mưa trong
nắng hạn, trước trả tiền hộ ta, ngày mai ta cho người mang tiền trả lại
Vị Tất Tri đi. »
Vị Thiếu Dương cười cười, lấy bạc ra
thanh toán, nói với Hách Liên Dung : « Vừa rồi nhìn thấy giống Nhị tẩu,
vừa định chào hỏi thì hai người liền vào điếm. Vừa rồi hai người có việc gì thế ? Nhị ca hẹn đệ bàn việc, có muốn đi cùng đệ đến không ? »
Hách Liên Dung đang muốn cự tuyệt, Vị
Thiếu Dương đã nói với Tiễn Kim Bảo : « Hàn thiếu gia chắc cũng sẽ đến,
Nhị ca mấy ngày nay thu xếp chuyện tửu lâu, huynh ấy dường như cũng có
chút hứng thú. »
« Bảo sao mới sáng sớm ta đã không thấy mặt hắn ! » Bắt Hàn Sâm tuyệt đối là nhiệm vụ hàng đầu của Tiễn Kim
Bảo, nàng đương nhiên sẽ không đắn đo trước lời mời của Vị Thiếu Dương,
ôm hộp trang sức mới mua đi ra khỏi cửa.
Hách Liên Dung dường như không có tâm
tình nói chuyện, Vị Thiếu Dương bâng quơ hàn huyên vài câu cũng chỉ có
Tiễn Kim Bảo tiếp lời, không khỏi thấy kì quái : « Nhị tẩu không khỏe
sao ? »
« Không phải, không cần lo lắng. » Hách Liên Dung nói vậy nhưng lại dừng bước : « Dường như hôm qua nương muốn
tẩu đến thăm nàng, tẩu suýt nữa quên mất, hai người đi đi, tẩu về nhà
trước. » Dứt lời nàng cũng không để ý đến Tiễn Kim Bảo, xoay người đi.
Tiễn Kim Bảo kinh ngạc nửa ngày mới vội mở hộp trang sức : « Còn khuyên tai của ngươi… »
Hách Liên Dung nghe thấy nhưng không
muốn quay đầu lại, ngược lại bước đi nhanh hơn, thấy cái ngõ nhỏ liền
quẹo vào, vội vội vàng vàng đã cách xa đường lớn, lúc này mới bước chậm
lại. Ngẫm lại hành động vừa rồi của mình cảm thấy có chút buồn cười, vì
sao không muốn gặp Vị Thiếu Dương ? Tất cả cũng là do lòng tự tôn nhàm
chán gây ra thôi. Không muốn để hắn nhìn thấy nữ nhân hắn đẩy đi hiện
tại sống vất vả, khó khăn cỡ nào.
Hít một hơi thật sâu, Hách Liên Dung
nhìn trái nhìn phải xem phương hướng, định quay về Vị phủ, vừa mới quay
người, liền nhìn thấy một người đứng cách đó không xa, không phải Vị
Thiếu Dương thì là ai.
Hách Liên Dung giật mình, Vị Thiếu
Dương có chút lo lắng đi đến gần : « Đệ thấy tẩu có chút không bình
thường liền để Hàn phu nhân đến chỗ hẹn trước, tẩu thật sự không có việc gì chứ ? »
Hách Liên Dung lắn đầu, đột nhiên tự
giễu cợt cười cười : « Không có việc gì, hiện tại thật sự không có việc gì. » Trốn rồi như thế nào ? Nàng có thể trốn được mãi không ? Sự việc kia đối với người nhà Vị gia mà nói không phải bí mật, họ đương nhiên
sớm nghĩ rằng nàng vĩnh viễn là một nữ nhân không đáng để Tam thiếu lấy, không ai sẽ vì suy nghĩ của nàng mà thay đổi thái độ, lại càng không có người vì khó khăn của nàng mà sinh thương hại, nàng vì sao còn muốn để ý đến cái nhìn của người khác ?
« Nhị tẩu… »
« Tẩu thật sự không có việc gì. » Hách
Liên Dung tự đả thông tinh thần : « Đúng rồi, có chuyện tẩu muốn hỏi
đệ, liên quan đến chuyện Từ đường. Hôm qua tẩu đến hỏi nương, bây giờ
muốn hỏi đệ một chút. »
Vị Thiếu Dương không có chút kinh ngạc
nào, khẽ cười : « Nhị tẩu chính là muốn hỏi đệ về lời đồn đại bảo vật
của Vị gia là thật hay giả ? »
« Không, » Hách Liên Dung nói : « Tẩu chỉ muốn biết đệ có tin bảo vật đó tồn tại hay không thôi. »
Vị Thiếu Dương nghiêm túc, đi theo Hách Liên Dung, sau một lúc lâu mới nói : « Đệ nhớ rõ trước đây cha đệ có
nói qua một lần, nhà chúng ta có một bảo bối mà chỉ có người đứng đầu Vị gia mới được biết đó là cái gì. Tương lai ai tiếp quản Vị Tất Tri mới
có tư cách có được vật này. Sau đó, cha không đề cập đến vấn đề này nữa. Cho đến lúc lâm chung, bà nội hỏi, cha nói vật đó đã sớm bị hủy. Cha đệ là con một mấy đời huyết mạch của Vị gia, không có chi khác, thân cận
nhất chỉ có chúng đệ, không có chuyện bảo vật bị đưa ra ngoài. Vậy nên
đệ tin tưởng lời cha nói, người không có lý do gì phải giấu giếm vật
đó. »
Như vậy xem ra Vị lão gia xác định có
tâm tư đem bảo bối truyền cho con cháu, lại không có khả năng để cho
người ngoài, như vậy bảo bối quả nhiên là bị hủy ? « Chính là bà nội
cùng các nàng không tin tưởng. »
« Suy nghĩ của con người không có cách
nào thay đổi được. » Vị Thiếu Dương dừng bước : « Nhị tẩu yên tâm, đệ sẽ nói với nương là đã có manh mối khác về vật đó, không có trong Từ
đường. Chờ Nhị ca tu sửa xong Từ đường, nương sẽ không bức Nhị tẩu làm
cái gì. »
Hách Liên Dung nhất thời không biết nói gì, nàng còn chưa nói những chuyện kia cho hắn, hắn sao có thể nói
trước kết quả ? Nói chuyện với người như vậy quả thật thoải mái nhưng
lại không có cảm giác an toàn.
« Hóa ra Nhị tẩu vì việc này mà không an lòng ? »
Hách Liên Dung không định nhiều lời
liền ậm ừ cho qua, Vị Thiếu Dương liền cười nói : « Bây giờ không có
việc gì, Nhị tẩu theo đệ đi, lần này Nhị ca quyết tâm làm nên chuyện,
tẩu cũng nên đi xem. »
« Tẩu còn… »
Hách Liên Dung bởi vì không muốn thấy
Vị Thiếu Quân đang muốn cự tuyệt liền nghe thấy một trận tiếng chó sủa
từ xa đang dần đến gần. Qua một lúc, một đám công tử bằng hữu cẩm y hoa
phục xuất hiện ở chỗ góc đường, tay mỗi người dắt một con chó, dáng vẻ
thập phần mạnh mẽ. Hai người cầm đầu, Hách Liên Dung nhận ra một tên, đó là thiếu gia của Phương gia giàu nhất thành, bình thường hay đi chơi
cùng Vị Thiếu Quân, cũng là một tên u hồn. Lúc Hách Liên Dung đi theo
Tiễn Kim Bảo bắt Hàn Sâm cũng từng gặp qua.
Người kia không biết định giở trò gì,
làm bộ lấy khăn mỏng che mặt, chỉ lộ ra đôi mắt, Hách Liên Dung thoạt
nhìn thấy có chút quen mắt, Vị Thiếu Dương đã kinh ngạc thốt lên : « Nhị ca ? »
Hách Liên Dung híp mắt nhìn thấy rõ mặt mày người kia, quả nhiên, không phải tên u hồn kia thì là ai ? Chỉ cần
là người hơi quen biết cũng có thể nhận ra, bởi vậy có thể thấy trong TV hay có mấy tình tiết buộc một cái khăn tay thì đến ngay cả cha ruột
cũng không nhận được ra, đúng là bịp người.
Vị Thiếu Dương chào hỏi : « Nhị ca ? Sao huynh lại ở đây ? Giờ này huynh đáng lẽ nên ở Hồng Yến lâu chứ ? »
Vị Thiếu Quân thấy Vị Thiếu Dương thì
cũng hơi kinh ngạc, đánh giá Hách Liên Dung ở phía sau một chút, không
chút để ý nói : « Nửa đường đi thì gặp các huynh đệ đang đọ cẩu, chờ ta
so xong rồi thì đến chỗ hẹn với đệ. »
Bên cạnh tức thời vang lên một trận
cười, Phương thiếu gia cười đến gập bụng : « Thiếu Quân, là so cẩu chứ
không phải so với ngươi, cũng là ngươi không tin tưởng vào chó của mình
nên đã tính toán sẵn kết cục cho bản thân ? »
Vị Thiếu Quân không kiên nhẫn phất phất tay : « Các ngươi cứ thừa dịp hôm nay thắng ta đi, chờ ngày mai ta tìm
được Bố Pitt nhất định lấy lại thắng lợi. »
Phương thiếu gia ngạc nhiên nói : « Con chó nhanh nhất của ngươi không phải kêu thoát cương dã cẩu sao ? Lại có tên mới ? »
« Đổi tên, đổi tên, bây giờ kêu Bố
Pitt, về sau cứ gọi là Bố Pitt. » Vị Thiếu Quân liếc liếc Hách Liên
Dung, thấy nàng không có phản ứng gì, cau mày đưa cương chó cho người
khác, khoanh tay đến trước mặt Hách Liên Dung, cười gian hai tiếng :
« Trong lòng đang thầm mắng ta đi ? »
Hách Liên Dung nhíu mày : « Không hiểu. »
« Này ! » Vị Thiếu Quân sửng sốt vô
cùng, kề sát Hách Liên Dung nhỏ giọng nói : « Ngươi đúng là đồ vô lương
tâm, tên gian phu bị đặt cho chó mà cũng không để ý sao ? »
Hách Liên Dung càng nhăn mày chặt hơn : « Không biết ngươi muốn nói cái gì. » Cái gì mà gian phu ? Ai có gian phu ? Nàng ?
« Ôi chao… »Vị Thiếu Quân cào cào tóc,
mắt liếc sang Vị Thiếu Dương, hiểu rõ liền cười hừ : « Á à, hóa ra lại
chuyển sang em chồng, ngay cả tên của gian phu cũng quên sạch. »
Tên này bị điên rồi sao ? Hay là bị
bệnh hoang tưởng ? Lại còn che mặt ! Hắn tưởng mình là siêu nhân a !
Hách Liên Dung hoàn toàn dùng ánh mắt nhìn người bệnh thần kinh với hắn. Đang định xoay người rời đi, cánh tay bị Vị Thiếu Quân giữ chặt : « Ta
mới là tướng công của ngươi, ngươi không biết phải đối xử với tướng công của mình như thế nào sao ? »
« Buông tay ! » Hách Liên Dung hơi nổi
giận, không phải nàng muốn so sánh hai huynh đệ, mà cho dù nàng cố không để ý thì việc đó vẫn rơi vào trong mắt nàng, truyền đến não. Giống bây
giờ, một người chuẩn bị đến chỗ hẹn với ca ca, một kẻ, vốn nên đến chỗ
hẹn, vốn thề thốt nói chính phải làm nên chuyện lớn, lại nửa đường chạy đi chơi đùa cái gì mà đua chó ! Đây là hành vi của người trưởng thành
sao ?
« Ngươi hôm nay không nói rõ ai là Bố Pitt thì đừng hòng chạy ! »
« Ngươi… » Mấy câu thô tục sắp tuôn ra
khỏi mồm, trong đầu đột nhiên nhảy ra mấy bức họa khuôn mặt, Bố Pitt ?
Bố Pitt ? Bố…Hách Liên Dung hôn mê, nàng cuối cùng cũng nhớ ra lai lịch
của Bố Pitt, quả thực ngay cả khí lực tức giận cũng không có, nàng thật
nguyện ý tìm Brad Pitt làm gian phu, chỉ sợ người ta không muốn.
Nhìn vẻ mặt dương dương tự đắc của hắn, nghĩ đến con chó ngày hôm qua, thuận tiện còn muốn tính sổ tên u hồn
này đêm đó sao dám khi dễ chính mình. Trong đầu Hách Liên Dung hỗn loạn, đúng là u hồn…u hồn!!!
Nhìn Vị Thiếu Dương cách đó không xa
với đôi mắt thoáng buồn…Hách Liên Dung càng khó xử, rút tay ra, thưởng
cho Vị Thiếu Quan một cái bạt tai : « Xuyên tạc vớ vẩn. »
Bên tai truyền đến một trận âm thanh
kinh ngạc của đám cẩu bằng hữu của Vị Thiếu Quân, tấm sa mỏng trên mặt
Vị Thiếu Quân buông lỏng một chút rồi nhẹ nhàng rơi xuống, thế nên Hách
Liên Dung nhìn thấy hai bên mặt hắn có vài vết xước, giống như bị móng
tay cào.