- Trang chủ
- Thiếu Phu Bất Lương
- Chương 81: Con đường lên núi (3)
Tác giả: Viên Bất Phá
“Bệnh thần kinh! Đi đâu mà đi? Ngươi đi mất ta biết ăn nói
sao với bà nội! Ta đi nhờ hắn mang hộ đống đồ kia lên núi!” Hách Liên
Dung thực sự hơi nổi giận, nàng đại khái cũng đoán được vì sao Vị Thiếu
Quân bỏ xe đi bộ, đơn giản là thấy người ta
dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, mình lại là kẻ vô tích sự nên thẹn quá hóa giận chứ gì! Nhưng hắn cũng không nhìn đây là đâu mà giở cái bệnh
thiếu gia đùa giỡn ra, may mà không cách núi Cô Nhạn quá xa nếu không
hai người bọn họ mà đi bộ chắc đến nửa đêm mới lên được núi.
Ai ngờ Vị Thiếu Quân bị mắng dường như lại có vẻ vô cùng
thoải mái, mặt cũng không thối nữa, vừa cười hì hì vừa đi tiếp: “Ta thật có hơi choáng váng nên mới xuống xe, không lại làm chậm trễ thời gian
của người ta.”
Hách Liên Dung lườm hắn một cái: “Về chuyện này ngươi nghĩ
cái gì ai mà không biết? Không phải thấy Vệ Vô Hạ kiên cường hơn mình
nên mới tự ti sao!”
Vị Thiếu Quân liếc nàng thật lâu: “Ta không tự ti.”
“Vậy sao lại nói sống phóng túng, nằm ăn chờ chết?”
“Hiện tại ta đúng là như vậy còn gì! Nằm ăn chờ chết, vô tích sự, ta không nói dối nhá!” Vị Thiếu Quân tỏ vẻ không phục.
“Không phải trước ngươi làm việc ở Từ đường tốt lắm sao?”
Không biết vì sao vừa thấy kiểu cố tình ra vẻ tự tại của hắn, Hách Liên
Dung luôn có chút xúc động muốn đánh người.
Sắc mặt Vị Thiếu Quân lại đột nhiên trầm xuống, Hách Liên
Dung không để ý vẫn nói tiếp: “Không phải ngươi còn muốn mở tửu lâu sao? Nhiều việc như vậy…”
“Đừng nói nữa.”
“Ngươi vốn…”
“Đừng nói nữa.” Vị Thiếu Quân dừng bước, quay đầu lại nhìn Hách Liên Dung chằm chằm, hơi cao giọng nói, vẻ mặt tối sầm bất mãn.
Hách Liên Dung thình lình bị hắn quát mới giật mình, lúc sau
mới phát giác mình lại thuyết giáo với hắn. Vì sao chứ? Hách Liên Dung
không rõ vì sao mình bất giác dỡ bỏ phòng tuyến, nói với hắn nhiều như
vậy. Thái độ tiêu cực của Vị Thiếu Quân cũng làm tâm tình nàng thêm mạnh bạo. Lắc đầu, dứt bỏ nỗi khó hiểu cùng phiền muộn trong lòng, Hách Liên Dung cúi đầu bước qua Vị Thiếu Quân, đi ra khỏi rừng, bỏ lại hắn đi xa
xa ở phía sau.
Nhìn bóng dáng dần đi xa của nàng, Vị Thiếu Quân trầm mặc
đúng tại chỗ một lúc lâu, khép mi giấu đi nỗi buồn trong lòng, sau đó
hít sâu một hơi đuổi theo: “Nàng đi chậm một chút, ta vẫn thấy chóng
mặt!”
Tiếp tục tươi cười, thần thái như cũ, giọng nói trong trẻo vang vọng – mới đúng là Vị Thiếu Quân.
“Chóng mặt thì đi mà nôn đi, đang yên đang lành ngồi xe ngựa
thì không chịu, nhất quyết đòi xuống!” Vị Thiếu Quân cũng không đối đáp
lại, Hách Liên Dung cũng chẳng có cớ gì mà càu nhàu thêm, hai người cũng không tiếp tục đề tài lúc trước, như thể cái gì cũng chưa phát sinh
tiếp tục đi.
“Chỗ này là chân núi rồi.” Vị Thiếu Quân chậm rì rì chỉ về
phía núi Cô Nhạn như thể gần trong gang tấc. “Vận động nhiều một chút
mới có lợi.”
Vị Thiếu Quân vì thoát khỏi Vệ Vô Hạ mà dương dương tự đắc
nhưng hắn nhanh chóng không được nhàn nhã như vậy nữa vì “núi Cô Nhạn
gần trong gang tấc” mà bọn họ đi nửa canh giờ rồi vẫn “Gần trong gang
tấc.”
Liếc trộm sắc mặt càng lúc càng đen của Hách Liên Dung, Vị
Thiếu Quân cũng nôm na hiểu được vì cớ gì mà mặt trời hôm nay to vậy a?
Thời tiết sao mà oi bức vậy a? Cả người hắn ướt đẫm mồ hôi. Khi bọn họ
đang khổ sở lê bước thì ngẫu nhiên trên đường có chiếc xe ngựa phóng như bay chạy qua, nhìn người ta ung dung oai vệ vung roi ngựa, còn đường
dưới chân mình thì dài vô biên Hách Liên Dung vài lần muốn nôn ra máu,
đến cùng là vì sao chứ?
“Nghỉ đã!” Hách Liên Dung nghiến răng nghiến lợi nói, may mà
Vị thiếu gia này lên cơn muộn một chút – đi được hơn nửa đường rồi mới
xuống xe, theo như tốc độ bây giờ của họ, chắc trước giờ cơm chiều có
thể lên đến núi.
Vị Thiếu Quân đứng ngay trước Hách Liên Dung, dùng bóng của
mình thay nàng che đi chút ánh nắng: “Chắc cũng sắp tới rồi, nàng xem
núi ngay phía trước rồi…”
“Ngươi là cái đồ cô hồn!” Hách Liên Dung mệt đến nỗi không còn hơi sức đâu để mắng chửi!
“Lát nữa có xe ngựa chạy qua ta đến ngăn đón thử xem.” Vị
Thiếu Quân lí nhí, không dám phản bác lời mắng của Hách Liên Dung. Ít
nhiều hắn cũng tỏ vẻ đuối lý, hơn nữa cũng đã gần giữa trưa, không chỉ
có ánh mặt trời chói chang gay gắt mà đồ ăn cũng để toàn bộ trên xe của
Vệ Vô Hạ, một ngụm nước cũng không có.
Hách Liên Dung hừ một tiếng, ngồi xuống tại chỗ nghỉ ngơi, Vị Thiếu Quân liền đứng ở chỗ đó, tạm thời đảm đương nhiệm vụ che nắng,
đột nhiên thấy từ xa bụi đất bay lên mù mịt, vội vàng chạy ra ven đường
giơ tay vẫy vẫy, vẫy vẫy, vẫy mãi…xe ngựa chạy vụt qua.
Mặt Vị Thiếu Quân xám như tro trở lại bên cạnh Hách Liên Dung, buồn bực không thôi.
Hách Liên Dung cũng chẳng có hơi sức mà an ủi hắn, chỉ cười
hừ hai tiếng ra điều cười nhạo. Vị Thiếu Quân đứng tại chỗ tuần tra nửa
ngày, cuối cùng đành hướng về rừng cây xa xa phía chân núi kia mà đi,
vừa đi vừa kêu: “A…tiều phu…đại thúc…” Hách Liên Dung quay đầu nhìn lại
thấy từ trong rừng cây quả nhiên có một đại thúc vác củi trên lưng đang
đi ra. Vị Thiếu Quân thầm thì với đại thúc đó một lúc lâu, vẻ mặt vui
mừng vẫy tay cáo biệt rồi mới chạy về, kéo Hách Liên Dung chạy vào trong rừng.
“Làm gì vậy?” Hách Liên Dung giằng tay hắn ra: “Phơi nắng
thì phơi nắng đi, cánh rừng này với đường lớn là hai hướng khác nhau
mà.”
Vị Thiếu Quân nhất quyết không chịu buông tay: “Vừa rồi ta
hỏi vị đại thúc kia, chỗ này còn cách Tuyên Pháp tự rất xa, ông ấy nói
nếu đi đường chính ít nhất phải đi một canh giờ rưỡi nữa mới đến nơi,
thế nhưng trong rừng có một con đường nhỏ nối thẳng đến Tuyên Pháp Tự,
đi chỉ mất nửa canh giờ.”
“Cái gì…đường nhỏ cái gì chứ? Ngươi có thể tìm được sao?”
“Đương nhiên!” Vị Thiếu Quân tràn đầy tự tin, chỉ về một
hướng: “Đi thẳng về hướng đông, xuyên qua khu rừng này có một đoạn đường lên núi, ở đó có một cây cầu dẫn thẳng đến núi Cô Nhạn, chính là ngay
sau Tuyên Pháp Tự, hòa thượng xuống núi đều đi theo đường đó.”
“Nhưng mà…” Hách Liên Dung vẫn hơi do dự, không phải nàng
không tin Vị Thiếu Quân hay vị đại thúc kia và mấy vị hòa thượng xuống
núi, chính là nàng khuyết thiếu tinh thần thám hiểm. Nơi này không giống như trong thành có đường xá kiến trúc, *trên bắc dưới nam, trái tây
phải đông phân chia rõ ràng, nơi này phóng mắt nhìn quanh đều là cây
cối, nàng mà đi vào bảo đảm bị mất phương hướng, cho nên thà đi xa mệt
một chút còn hơn lạc đường trong rừng. (*Trên bắc dưới nam, trái tây
phải đông: Đường xá TQ thường không dùng trên dưới phải trái mà dùng
đông tây nam bắc để chỉ phương hướng.)
Ngược lại Vị Thiếu Quân đúng là có thừa tinh thần thám hiểm, nhận thức phương hướng chuẩn xác dắt Hách Liên Dung vào cánh rừng
Đi được mười phút Hách Liên Dung đề nghị quay lại, Vị Thiếu Quân phủ quyết.
Đi được hai mươi phút, Hách Liên Dung quay đầu về hướng cũ bị Vị Thiếu Quân bạo lực kéo lại.
Đi được ba mươi phút, Hách Liên Dung cố ý đi chậm, đang tính
có nên nói đau bụng để câu giờ hay không, chợt nghe thấy Vị Thiếu Quân
hoan hô ầm ĩ: “Thấy chưa? Ra khỏi rừng rồi!”
Sự thật chứng mình cảm nhận về phương hướng của Vị Thiếu Quân đúng là không tồi vì càng lúc cây cối càng thưa thớt, cỏ dại lớn hơn,
đây là biểu hiện của việc thường xuyên được tiếp nhận ánh mặt trời, cỏ
dại ở phía sâu trong rừng thường thấp bé hơn.
Hai người ra khỏi rừng cây quả nhiên thấy trước mắt không có
đường đi mà là một đoạn mép núi thấp, cao chừng ba bốn mét, ở dưới có
sông, nước sông vô cùng tĩnh lặng tựa như không chảy, mà chỗ này cách
núi đá đối diện chừng mười mét. Không còn gì phải nghi ngờ đây chính là
núi Cô Nhạn, còn có thể thấp thoáng nghe thấy tiếng chuông, có lẽ cách
Tuyên Pháp tự cũng không xa. (Đầu óc em ngu si không hình dung được
phong cảnh nơi đây nên miêu tả không được chính xác = =)
Nghe thấy tiếng chuông, Hách Liên Dung cũng không nhịn được
mà giống Vị Thiếu Quân cười ngây ngô hai tiếng, sau đó hai người đang
cười ngây ngô này nhìn trái nhìn phải tìm kiếm: “Cầu ở đâu vậy?”
Vị Thiếu Quân nói: “Ta còn tưởng đến đây là có thể thấy nên
cũng không hỏi thêm, nhưng mà đi dọc theo sông chắc có thể tìm được.”
Được rồi, Hách Liên Dung thừa nhận hắn nói cũng có chút hợp
lý, hai người dùng *phương pháp ném bắt đá quyết định dọc theo mép núi
đi về phía trước. Càng đi địa thế càng thấp, sông càng tĩnh lại, cuối
cùng không còn nghe thấy tiếng nước chảy, nước sông khô cạn thành một
vũng lầy, bên trên chính là một cái cầu treo bằng gỗ. (*phương pháp ném
bắt đá: một trò chơi của trẻ con, dùng những viên đá nhỏ để bắn, tung…có khá nhiều cách, trong này ý chỉ vừa đi vừa lần mò.)
Vị Thiếu Quân lập tức chạy tới: “Ha! Cuối cùng cũng tìm được
rồi!” Hách Liên Dung không khỏi cùng hắn nhìn nhau cười, thở nhẹ ra,
trong lòng cũng có chút cảm giác thành công. Thế nhưng một cơn gió nhẹ
thổi qua cũng khiến cái cầu treo lung lay, nghe tiếng dây thừng kẽo kẹt, nhìn khoảng cách to đùng giữa các tấm ván gỗ, Hách Liên Dung vẫn cảm
thấy hơi sợ hãi. Vị Thiếu Quân đi trước hai bước cảm thấy cầu treo đung
đưa mạnh, tự nhiên quay đầu vươn tay lại.
Hách Liên Dung đang bám chặt lấy thành dây thừng để giữ vững
trọng tâm chợt thấy bàn tay đưa tới hơi sửng sốt một chút, Vị Thiếu Quân vội vàng nói: “Nhanh lên, nàng đi trước đi, cầu càng lúc càng đung đưa
mạnh.”
Hách Liên Dung không do dự lâu lắm, vươn tay đón lấy mười đầu ngón tay hắn, tiện đà dồn trọng tâm thân thể lên tay, tiến hai bước đến trước người Vị Thiếu Quân rồi bắt lấy dây ở thành cầu ý bảo Vị Thiếu
Quân có thể buông tay.
Vị Thiếu Quân chần chừ một chút mới buông hai tay đang nắm
chặt tay nàng ra. Đây là lần đầu tiên hai người bọn họ chủ động nắm tay, Vị Thiếu Quân cũng lần đầu tiên phát hiện bàn tay nàng ấy thật mềm mại
tinh tế, có thể nằm gọn trong tay mình.
Tổng cộng khoảng cách chỉ có mười mét, trừ bỏ cái cầu treo
này luôn phát ra tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt khó nghe, hai người coi như đi
cũng thuận lợi, thỉnh thoảng thiếu mất ván cầu hoặc khoảng trống quá lớn khiến hai người càng thêm cẩn thận. Vị Thiếu Quân không nhịn được mà
oán hận: “Hòa thượng nơi này cũng thật lười, cầu mình đi mà cũng không
tu bổ tử tế.”
Hách Liên Dung cũng đồng tình với hắn nhưng nghĩ lại hòa
thượng Tuyên Pháp tự người nào người đấy võ công cao cường, mỗi ngày
dùng cái cầu này để luyện khinh công. Đi được nửa cầu, mắt thấy thắng
lợi phía trước, Vị Thiếu Quân lại ngừng bước. Hách Liên Dung biết phía
sau mình ván cầu bị thiếu, nghĩ đến hắn dừng ở chỗ đó, không quay đầu
nhưng vẫn nhắc nhở: “Đừng nhìn xuống, chỉ nhìn ván cầu là đến nơi.”
“Ta không nhìn xuống dưới.” Vị Thiếu Quân vẫn không nhúc nhích: “Liên Dung, nàng nhìn xem phía trước có phải có một tấm bài tử?”
Hách Liên Dung lúc này mới ngẩng đầu, quả nhiên thấy trước
cầu treo ngay chỗ đường núi cắm một tấm gỗ lớn nhưng lại quay lưng về
phía bọn họ, không nhìn thấy được là viết cái gì.
Hách Liên Dung nắm chắc dây cầu, bất giác quay đầu lại đã
thấy Vị Thiếu Quân đang nhìn về phía sau, sau một lúc lâu mới nghe thấy
hắn nói: “Liên Dong, chúng ta giống như…”
Không cần hắn nói Hách Liên Dung cũng thấy, ven đường chỗ bọn họ lên cầu hóa ra cũng cắm một tấm bài tử, đại khái vì đã lâu năm nên
tấm bài gỗ bị rơi xuống dưới, lại bị cỏ dại che khuất, mặt trên viết hai dòng chữ màu đỏ: Cầu này đã lâu chưa sửa, cấm đi qua, phía trên có cầu
mới, xin chú ý an toàn—Tuyên Pháp tự.
Không trách được cái cầu này tàn tạ như vậy.
“Vị…Vị Thiếu Quân…” Hách Liên Dung đột nhiên thấy chột dạ.
Lúc trước đi rõ ràng vô cùng thuận lợi, chỉ đến khi biết được đây là một cây cầu nguy hiểm Hách Liên Dung mới thấy run sợ, tiếng kẽo
kẹt tựa như được phóng đại lên mấy lần, gió núi cũng như càng lúc càng
thổi mạnh, cầu treo lắc lư lắc lư tựa như một con thuyền nhỏ giữa biển
lớn, không biết đi về hướng nào.
“Vị Thiếu Quân…” Không thấy hắn trả lời Hách Liên Dung gọi to hơn một chút.
“Đừng nói, đi nhanh lên!” Vị Thiếu Quân nói như vậy nhưng
người lại lùi về phía sau hai bước để tránh sức nặng tập trung quá vào
một đoạn trên cầu treo.
Hách Liên Dung cũng không dám quay đầu lại, nhanh chóng bước
đi, sau đó nghe thấy kẽo kẹt kẽo kẹt …Bộp một tiếng, bàn tay đang nắm
chắc dây cầu nhất thời mất sức kéo đồng thời dưới chân trống không,
trong lòng thót lên một cái. Chưa kịp thét lên một tiếng kinh hãi đã rơi xuống dưới phịch một cái, bị vây chặt bởi bùn lầy.
Phịch !
Lại thêm một tiếng nữa.
Hách Liên Dung quay đầu nhìn lại thấy Vị Thiếu Quân cầm trong tay nửa thanh gỗ mục, ngơ ngác kinh ngạc cách nàng hai mét, lại nhìn
cái cầu treo kia sớm không chịu nổi sức nặng đã đứt thành hai nửa, một
ít tàn gỗ mục lả tả rơi xuống như tiên nữ tán hoa.
« Á… » Lúc này Hách Liên Dung mới bật được tiếng hét ra khỏi cổ họng.