- Trang chủ
- Thiếu Phu Bất Lương
- Chương 82: Con đường lên núi (4)
Tác giả: Viên Bất Phá
“Có ai không…”
“Cứu mạng a…”
“Cứu mạng a…”
“Có ai không…”
Rống lên như quỷ đến nửa ngày, đừng nói người, ngay cả khỉ cũng không thấy một con.
Hách Liên Dung nhìn thấy cách không xa kia có một đoạn dây
đứt xuống, nếu có thể tóm được không biết chừng có thể dựa vào sức kéo
dần dần lên được bờ, nhưng cái chính là nàng không thể động đậy. Vì lực
cản của bùn lầy, nàng chỉ có thể hơi giãy dụa, thân mình không kìm được
càng lún sâu, dựa theo độ nhão của bùn lầy này, đừng nói tóm được đoạn
dây thừng kia, ước chừng chỉ cần đi được hai bước bùn đã ngập đỉnh đầu.
“Nàng đừng động.” Vị Thiếu Quân ở sau lưng Hách Liên Dung vẫn vững trãi đứng trụ: “Chừa lại chút sức lực để kêu cứu mạng đi.”
“Ngươi còn nói thế được à! Chờ người khác đến cứu ta đã chìm
xuống từ lâu rồi!” Cho dù nàng không động đậy thì cũng dần dần chìm
xuống, Vị Thiếu Quân thì mới bị chìm đến phần thắt lưng, thời gian đương nhiên có thể kéo dài hơn nàng nên mới kiên trì chờ đợi được: “Ngươi
đúng là cái đồ cô hồn không tốt đẹp gì! Đường lớn rộng rãi không đi lại
lao vào cái đường tắt không được đi này!” Hách Liên Dung nói xong thì
nức nở, cánh tay khẽ nâng không dám buông sợ lại càng chìm sâu vào bùn.
“Hôm nay ta mà chết ở đây có hóa thành quỷ cũng không buông tha ngươi!”
Sao nàng lại xui xẻo vậy chứ? Nào thì xuyên không, nào thì bị biếm hạ*,
rồi thì hòa thân, ác phu, giờ còn phải chết nữa…(Biếm hạ: chỉ việc cha
chị bị cách chức bị lưu đến vùng xa xôi hẻo lánh.)
Vị Thiếu Quân trầm mặc nửa ngày: “Chúng ta sẽ chết ư?”
“Ngươi nói xem!” Hách Liên Dung nhìn dây thừng ngay trước mắt lại không với được, gấp đến độ mặt mày đỏ phừng, dưới chân lại không
dám dùng sức chỉ đành cố nâng nâng hai tay lên.
Chết là một chữ đáng sợ, những người chưa trải qua sinh tử
lại thấy việc tự tử vô cùng thoải mái đơn giản, thường thì nghĩ đến cái
chết bọn họ cũng sẽ không quá sợ hãi vì họ biết cái chết cũng không dễ
dàng đến.
Hách Liên Dung cũng từng là một trong những người như vậy.
Nàng cũng từng nghĩ mình là một người không sợ chết. Bởi vì
kiếp sống này chỉ tựa như một giấc mộng, nàng ước gì nhanh nhanh chóng
chóng kết thúc, chỉ hi vọng hoàng lương nhất mộng* qua đi, nhìn thấy thế giới quen thuộc, những người thân của mình cho nên cái gì cũng không
muốn quản, cái gì cũng không muốn để ý, tốt hay xấu cũng mặc kệ. (* nhất mộng hoàng lương: mộng ảo, không thể thành hiện thực. Bạn nào muốn biết thêm điển cố cứ search hoàng lương nhất mộng là ra.)
Nhưng bây giờ nàng đã hiểu rõ, suy nghĩ này đều là tự mình
lừa mình, chỉ là kết quả của chủ nghĩa tự an ủi mà thôi. Khi lưỡi hái
thần chết giơ đến đầu mình, không ai là không sợ chết. Mà bị sa vào đầm
lầy không biết sâu đến đâu, nàng sợ chết, sợ phải chết thế này.
“Nàng đừng động! Chúng ta lại gọi to nữa đi!” Thấy nàng càng
lúc càng ngẩn ngơ Vị Thiếu Quân cũng bắt đầu lo lắng sốt ruột, nhìn trái nhìn phải, hướng về phía thượng du con sông kêu to cứu mạng.
Hách Liên Dung đúng là hoang mang lo sợ, lời nói của Vị Thiếu Quân giúp nàng tạm thời tìm được phương hướng, hai người khàn giọng gào to đến mười phút, giờ cũng không còn hơi sức để nói chuyện nữa.
“Thôi đi, đừng hô, chúng ta bị chôn trong bùn, âm thanh
truyền đi không được xa, trong tự lại có tiếng chuông, chắc chắc không
ai nghe được đâu.” Hách Liên Dung chưa bao giờ nản lòng như lúc này, bùn lầy đã ngập đến vai nàng, không đầy một giờ nữa nàng sẽ bị chôn dưới
bùn làm hóa thạch.
Vị Thiếu Quân cũng chìm dần xuống, bùn cũng sắp đến ngực, hơn nữa hắn nặng hơn Hách Liên Dung nên càng nhanh chìm xuống hơn. “Chúng
ta thật sẽ chết sao?” Hách Liên Dung không rảnh trả lời hắn vội vàng
mắng chửi: “Bọn hòa thượng Tuyên Pháp thật vớ vẩn! Đến tấm gỗ cũng không giữ gìn cẩn thận! Xây cầu mới thì hủy cái cầu cũ này đi! Giữ lại làm gì để gây họa cho người khác! Ta nguyền rủa các ngươi sinh con không…”
Nàng hồ đồ rồi, hòa thượng sao có thể sinh con. “Ta nguyền rủa các ngươi mỗi người đều sinh con!”
“Liên Dong, giữ lại chút sức đi, chúng ta tán gẫu đi.” Vị
Thiếu Quân thở dài, ngắt mấy lời nguyền rủa lộn xộn lung tung của Hách
Liên Dung.
Hách Liên Dung không biết mình còn có thể làm cái gì mới mắng chửi người để phát tiết, giờ nghe hắn nói vậy cũng có chút thấy mủi
lòng. Nghĩ đến hôm nay có lẽ phải chết cùng hắn ở đây lại thấy quặn thắt trong lòng rồi khóc nức nở: “Tán gẫu cái gì?”
Vị Thiếu Quân nghĩ nghĩ: “Nàng nói ta vừa rồi tự ti nên mới xuống xe ư?”
Hách Liên Dung sửng sốt quay đầu, vừa mới động người lại chìm xuống hơn nên không dám chuyển hướng lung tung nữa, cũng không nhìn
thấy vẻ mặt Vị Thiếu Quân đành hỏi lại một câu: “Không phải vì tự ti thì vì cái gì?”
“Ta cũng không biết, chỉ là không thích.” Giọng hắn có hơi mơ hồ phiêu lãng. “Cũng có thể là tự ti thật nhưng ta không muốn thừa
nhận.”
Hách Liên Dung một lúc lâu sau vẫn không nói gì, đây là lần
đầu tiên Vị Thiếu Quân thừa nhận mình yếu đuối, lại là trong loại thời
điểm như thế này.
“Ngươi căn bản không cần tự ti, ngươi có năng lực chỉ là không muốn làm thôi.”
“Câu này rất hay.” Vị Thiếu Quân đột nhiên bật cười: “Nhiều
năm như vậy, ta vẫn tự nói với mình như vậy, ta có năng lực, chỉ là
không muốn làm thôi. Thật ra ta tự biết đó chỉ là nói mà thôi, không làm việc năng lực càng lúc càng hạn chế, đến cuối cùng những việc có thể
làm càng lúc càng ít, có thể yên tâm là con sâu lười, nằm ăn chờ chết.”
Hách Liên Dung không nói, nàng quen biết Vị Thiếu Quân được
bao lâu? Hiểu biết về hắn nhiều hay ít? Nào có tư cách bình luận hắn có
năng lực hay không. Trơ mắt nói như vậy đơn giản là đồng cảm nên an ủi,
cũng không ngờ bị hắn một câu nói toạc hết ra.
“Ta thực cảm ơn nàng đã thông cảm cho ta.” Vị Thiếu Quân thở
dài một cái sâu xa: “Ta biết trước đây ta đối xử với nàng như vậy đã
khiến nàng vô cùng đau lòng, rất khó tha thứ cho ta, ta cũng không biết
làm sao để nàng tha thứ. Ta hỏi Ấu Huyên, nàng ta nói ta nên giải thích
với nàng, ta lại hỏi Đông Tuyết, nàng nói ta đi chết đi, đến cuối cùng
ta vẫn không biết phải làm sao. Ta là nam nhân ư, lại bắt nạt một nữ
nhân đến mức phải trốn vào góc tường khóc thầm, làm cho nàng khủng hoảng tâm thần, điên đến mức hận không thể cùng ta đồng quy vu tận. Thật là
có lỗi với nàng, nhưng có lúc ta lại nghĩ…”
“Nghĩ cái gì?” Hách Liên Dung không ngờ hắn sẽ nói đến việc
này, trong lòng nhất thời bỗng thấy nóng vội, vào thời khắc cuối cùng
này, hắn vì sao còn hoài niệm lại những chuyện đó?
Vị Thiếu Quân một lúc lâu sau mới nói: “Ta lại nghĩ vì sao cứ nhắc đi nhắc lại những sai lầm của ta? Ta ghét nàng, ghét cái người
đáng lẽ là vợ của em trai ta lại trở thành vợ của ta, làm như vậy là
đúng ư?”
Hách Liên Dung không khỏi giật mình kinh ngạc rồi cười khẽ
một tiếng thoải mái: “Đúng vậy, đối với ngươi, ta đúng là một kẻ đáng
ghét.”
“Nhưng ta vừa ghét nàng vừa không muốn bắt nạt nàng…”
Giọng nói của Vị Thiếu Quân mạnh mẽ vang lên phía sau người
Hách Liên Dung, Hách Liên Dung lập tức kinh sợ, chưa kịp quay đầu lại,
dây lưng đã bị một cánh tay cuốn lấy, giọng nói của Vị Thiếu Quân gần
bên tai, tỏa ra hởi thở ấm áp.
“Ta không biết nên làm cái gì bây giờ, muốn giải thích lại
nói không nên lời, nhưng ta cũng không muốn tự tử chuộc lỗi nên chỉ có
thể làm theo cách của mình…Bây giờ có lẽ đây cũng không phải là phương
pháp tốt đẹp gì.” Vị Thiếu Quân khi nói lại tăng thêm lực vào cánh tay,
nhấc cao Hách Liên Dung lên một ít.
Hách Liên Dung kinh hô một tiếng: “Ngươi làm cái gì vậy?” Hắn từ vị trí cũ đi đến cạnh nàng, người đã chìm xuống rất nhiều, lại dùng
sức nâng nàng lên…Hách Liên Dung không dám quay đầu lại nhìn: “Ngươi mau buông tay!”
“Nàng cho ta là kẻ ngốc sao ? Nếu giờ buông tay ta sẽ chết
một cách vô ích.” Vị Thiếu Quân cố hết sức nói chuyện, tay vẫn cố sức
nâng Hách Liên Dung lên thẳng đến khi phần eo nàng đã thoát khỏi vũng
bùn. Đầu gối cũng dần dần được nâng lên lên : “ Nàng nhấc dần chân lên,
ta đẩy nàng lên dần, nàng lấy ta làm điểm tựa tiến lên từng bước, có lẽ
đến khi nàng gần chìm xuống sẽ bắt được sợi dây thừng kia.”
Cảm giác được sự chống đỡ ở chân và lưng, Hách Liên Dung hét chói tai mấy lần: “Ngươi sẽ bị chìm xuống!”
“Nàng không dẫm lên thì ta cũng chìm thôi!” Trong lời nói
của hắn không có chút tức giận nào: “Nếu ta không cách quá xa đã sớm tự
mình đi qua rồi!”
“Ngươi dẫm lên ta, ngươi đi đi!” Hách Liên Dung không phải
muốn tỏ ra cao thượng gì, nàng chỉ suy xét xem Vị Thiếu Quân lên bờ rồi
cứu nàng hay nàng lên bờ rồi cứu hắn – cái nào khả quan hơn.
“Ta đang chìm sâu, nàng đừng nhiều lời nữa có được không? Có
phải muốn ta chết sớm đi hay không?” Vị Thiếu Quân dồn sức vào tay,
chuẩn bị sẵn sàng đẩy Hách Liên Dung lên, cảm thấy thân thể nàng hơi run rẩy, hắn dịu giọng lại: “Một cước của ta cũng khiến nàng chìm xuống,
nàng lên được ta có thể chống đỡ được một chút thời gian, sau đó nàng
nghĩ cách cứu ta!” Nói xong hắn chầm chậm đẩy Hách Liên Dung tiến lên.
Hách Liên Dung chỉ thấy trước mắt đầy những thứ linh tinh gì
đó khiến nàng mờ mắt nhưng cũng không dám chậm trễ thời gian, cố gắng mở to mắt tập trung nhìn về phía trước, cảm giác lực đẩy mạnh mẽ sau lưng, nhìn chuẩn xác sợi dây thừng trước mắt, cắn chặt răng giẫm lên trụ đỡ
phía sau.
Hai thước…Một thước…Lực đẩy ban đầu đã giúp Hách Liên Dung
nâng được eo lên khỏi vũng bùn rồi quơ được sợi dây thừng kia, còn chưa
kịp quay đầu báo tin vui, Vị Thiếu Quân liền hô to: “Thử xem dây có chắc chắn không, chuyên tâm đi về phía trước, đừng quay đầu lại lãng phí
thời gian!”
Hách Liên Dung nghe giọng nói của hắn nên càng vững tâm, bất
giác làm theo lời hắn nói, túm chặt sợi dây thừng, dùng toàn lực vươn về phía trước. Thân thể bị bùn quấn chặt nặng muốn chết, Hách Liên Dung
vận sức toàn thân, nhích từng chút một, cuốn chặt dây thừng vào eo,
trong lòng bàn tay truyền đến cảm giác nóng rát đau đớn, răng cũng cắn
chặt, mỗi bước nàng đi đều vô cùng gian nan. Nàng không biết mình phải
mất bao nhiêu thời gian, cũng không dám quay đầu nhìn lại, thẳng đến lúc cách bờ không đầy hai thước, chân cuối cùng cũng chạm được lớp đất cứng cáp.
Hách Liên Dung cảm thấy cả người như bọc một lớp chì, giãy
dụa đi đến bờ, chưa kịp thở một hơi liền vội vàng cởi đai lưng buộc vào
đầu dây thừng, nhưng đai lưng bị ngấm bùn nên trơn nhầy dễ tuột, nàng
đành phải thắt nút mấy lần mới tạm chắc chắc, nhưng chiều dài cũng bị
giảm đi không ít. Hách Liên Dung lại lập tức cởi áo ngoài cùng váy dài,
phải nối được chiều dài đủ cho Vị Thiếu Quân bắt lấy mới tốt.
Trong lúc này, Hách Liên Dung vẫn chưa ngẩng lên nhìn một cái về phía đầm lầy, hai tay nàng luôn run run không biết do mệt mỏi hay sợ hãi.
“Nàng đúng là vô lương tâm! Đi lên rồi lại không nói chuyện với ta nữa!”
Giọng nói bất mãn mãnh liệt truyền đến khiến nàng ngừng tay
một chút, lúc này mới dám ngẩng đầu nhìn lên. Vị Thiếu Quân vì đẩy nàng
đi lên mà người càng cách xa bờ, bùn đã ngập đến bả vai, phần còn lại
phải miễn cưỡng chống đỡ sức nặng dồn lên cánh tay.
“Ai thèm đếm xỉa đến ngươi!” Trên môi nàng cuối cùng mới hiện lên một nụ cười hơi gượng gạo, nàng chỉ sợ vừa ngẩng đầu lên đã không
thấy hắn đâu.
Vị Thiếu Quân cười nói: “Nàng không thấy thôi, động tác vừa rồi của nàng khó coi chết đi được.”
“Không cần ngươi lo!” Hách Liên Dung cuối cùng cũng nối xong
quần áo, lại thắt ống tay áo vào một hòn đá nhỏ, đứng dậy gọi to: “Vị
Thiếu Quân, ta ném dây thừng qua, ngươi bắt lấy đi!” Hách Liên Dung vội
ném dây thừng, ném hai lần mới tới được phía trước Vị Thiếu Quân.
Nhưng khoảng cách một thước kia đối với Vị Thiếu Quân mà nói
lại vô cùng gian nan, toàn thân ngập trong bùn lầy, không chỉ tốc độ
chìm xuống nhanh hơn mà cánh tay cũng bị cuốn chặt lấy không thể động
đậy, thử vài lần, Vị Thiếu Quân suy sụp bỏ cuộc: “Ta không nhấc được tay lên.”
“Vậy ngươi dùng răng cắn!” Hách Liên Dung lại kéo dây lại,
cởi trung y ra bện thành một dây lớn cột lại với dây thừng, nghĩ muốn
làm dài thêm một chút.
“Liên Dong…” Vị Thiếu Quân đột nhiên gọi nàng: “Nàng muốn cứu ta như vậy, cũng là do cảm thông ư?”
“Thả chó của ngươi xx!”Hách Liên Dung thốt ra một câu thô
tục, giờ phút này ai còn rảnh để suy nghĩ cảm thông hay không cảm thông
cái quái gì.
“Thật ra ta nói cám ơn nàng thông cảm cho ta là lừa gạt nàng… thông cảm, ta một chút cũng không cần…”
“Ngươi im lặng một chút được không!” Tay nàng càng luống cuống hơn, không biết làm sao buộc cho chặt.
Vị Thiếu Quân lại giả bộ không nghe thấy, giọng nói trở nên
bình tĩnh bắt đầu kể lể: “Thông cảm là thứ vô dụng nhất trên đời, lúc
người ta thông cảm cho mình thực chất chỉ là cảm giác thỏa mãn sự ưu
việt của họ, phía sau cái thông cảm ấy, ngoài miệt thị với cười trộm thì còn có cái gì. Liên Dong, ta không cần nàng thông cảm cho ta.”
“Cái tên vương bát đản này! Thiên tài mới thông cảm cho
ngươi!” Hách Liên Dung khó khăn lắm mới nối chặt sợi dây, muốn thử
phương pháp đánh trâu quăng ra một phát là được luôn nhưng nghĩ lại cũng thấy khó thành công, lại đành dùng phương pháp cũ: “Ai chẳng có lúc
thất bại, ai chẳng có lúc bị thương, ngươi ít giả vờ đáng thương với ta
đi! Lúc lên được bờ phải bắt đầu lại lần nữa, làm lại một lần nữa, có
nghe thấy không!”
“Nghe thấy rồi…” Vị Thiếu Quân cười đầy vẻ bất đắc dĩ.
Nước bùn đã dâng tới đầy lỗ tai Vị Thiếu Quân, Hách Liên Dung quăng mãi cũng quăng được cái dây đến chỗ hắn, vui vẻ kêu lớn: “Mau ,
mau bắt lấy! Không đúng, mau cắn, ta kéo ngươi đi lên!”
“Chính là ta còn muốn nói…” Vị Thiếu Quân ngẩng đầu nhìn
trời, cố ngoi lên khỏi bùn lầy nói: “Liên Dung, nàng đi đi, đừng quay về Vị gia, không ai biết chúng ta ở đây, bọn họ không tìm thấy chúng ta
đâu, có lẽ cho rằng hai chúng ta đi rồi.”
“Bắt lấy! Bắt lấy dây thừng!” Hách Liên Dung không nghe thấy cái gì trong đầu cũng chỉ có mỗi câu này.
Vị Thiếu Quân lại không nghe thấy Hách Liên Dung nói gì, hai
tai hắn vị ngập đầy bùn, hít sâu một hơi như chút lưu luyến cuối cùng
với thế giới này, Vị Thiếu Quân nhắm hai mắt lại, hoàn toàn chìm vào
trong đầm lầy.
Hách Liên Dung không dám tin vào mắt mình khi thấy Vị Thiếu
Quân chìm vào trong đầm lầy, không quan tâm vẫn kéo dây về quăng lại vài lần, không ngừng hét to: “Bắt lấy! Bắt lấy đi!”
Cũng không biết đã ném bao nhiêu lần, nàng vẫn kỳ vọng một
bàn tay vươn lên từ trong vũng bùn bắt lấy dây thừng, đáng tiếc vẫn
không như ý nguyện.
Hách Liên Dung lúc này mới cảm thấy hai đầu gối như nhũn ra, ngồi ngẩn ngơ trên bờ, không kìm nén được hét lên rồi khóc lóc.