- Trang chủ
- Thiếu Phu Bất Lương
- Chương 108: Đại hội hoa khôi (1)
Tác giả: Viên Bất Phá
Vệ Vô Hạ khẽ cười: “Chuyện phong hoa đương nhiên bà chị không biết, tại hạ đột nhiên nhắc tới thật đã quá đường đột rồi!”
Hách Liên
Dung cười nói: “Khó có người nào dám nói thẳng thắn như vậy, dám nói
nghe danh mà đến, còn hơn hẳn mấy lời ngoài miệng thì thanh cao của ngụy quân tử.”
Vị Thiếu Quân không che giấu mà trắng trợn liếc mắt một cái, sao hả? Thẳng thắn thừa nhận đến thanh lấu mới là ưu điểm hả?
Lão phu nhân lúc này mới hỏi: “Sức khỏe bà nội cháu thế nào rồi?”
Vệ Vô Hạ
quay lại hơi cúi người với lão phu nhân: “Làm phiền lão phu nhân quan
tâm, bà nội cháu vẫn khỏe mạnh, dùng thuốc của Trí Năng đại sư nay chân
đỡ hơn rất nhiều rồi.”
Lão phu
nhân gật đầu rồi lại dặn dò Vệ Vô Hạ nhanh chóng đưa bà nội hắn đến núi
để được Trí Năng đại sư châm cứu đồng thời nghe đại sư giảng giải những
lời thuyết pháp cao minh, Vệ Vô Hạ đều nhất nhất vâng lời, lão phu nhân
lúc này mới hỏi: “Cháu hiện tại đang ở chỗ nào?”
“”Vô Hạ ở trọ một khách sạn khá chu đáo trên đường lớn Tử Ngọ.”
Lão phu
nhân ngẫm nghĩ một chút: “Xem ra cháu còn ở đây một thời gian dài, một
mình ở ngoài cũng nhiều cái bất tiện, không bằng đến đây ở đi.”
“Cái gì?”
Vị Thiếu Quân vẫn thất thần bỗng hét lên một tiếng quái dị, ngay lập tức chuẩn bị phản đối. Hách Liên Dung cũng thấy quá đột ngột, cứ cho là Vệ
Vô Hạ khách khi lễ độ nhưng dù sao hắn vẫn là một người bằng hữu không
rõ tường tận gốc gác.
Có điều
chưa đợi Vị Thiếu Quân phản đối ra miệng, Vệ Vô Hạ đã nói: “Đa tạ ý tốt
của lão phu nhân, thế nhưng Vô Hạ thích tản bộ đi dạo khắp nơi e rằng sẽ quấy rầy mọi người.”
Lão phu nhân cũng không cưỡng cầu: “Ta cũng không khách khí nhiều với cháu, cháu đã nói vậy thì cứ theo ý cháu đi.”
Vệ Vô Hạ cười cười ngồi thêm một lúc rồi mới đứng dậy cáo từ.
Sau khi Vệ
Vô Hạ đi rồi, Vị Thiếu Quân mới không an lòng nói với lão phu nhân: “Bà
nội, mấy lời khách khí cũng phải chọn người mà nói, vừa nãy người nói
vậy nếu tên tiểu tử không biết xấu hổ kia đồng ý, bà nói phải làm sao
đây?”
“Ai bảo ta
khách khí?” Lão phu nhân đứng lên: “Ta là thật tâm muốn giữ hắn ở lại,
hắn cũng không phải hạng người nghi thức xã giao giả tạo, thế nhưng đã
vậy bà cũng không miễn cưỡng.”
Hách Liên Dung cuối cùng cũng không nhịn được: “Bà nội, cháu thấy bà có ấn tượng rất tốt với Vệ Vô Hạ?”
Vị Thiếu
Quân hừ một tiếng: “Nữ nhân đúng là nhìn mặt mà bắt hình dong, một ngày
nào đó sẽ bị ăn quả lừa lớn! Lẽ nào trên trán kẻ xấu có chữ xấu sao?”
Lão phu
nhân nhăn mặt: “Ta có cái nhìn thiện cảm với hắn vì hắn có lòng kính
lão. Mấy ngày ta đi nghe Trí Năng đại sư giảng kinh, hắn một mực ở trong thiền phòng của đại sư nghiên cứu phương pháp châm cứu, nhất là không
ngừng khổ luyện châm pháp giảm đau. Các cháu không thể hiểu rõ nỗi thống khổ của người bị phong thấp, tình cảm của nó với bà nội thật khiến ta
cảm động, người như vậy sao có thể là kẻ xấu?”
Lão phu
nhân vừa nói xong thì Vị Thiếu Quân cũng chợt nhớ lại, lúc đầu hắn cũng
nói muốn đi học châm pháp sau đó vì mải mê với chuyện diêm sinh nên hoàn toàn quên mất, có đúng là quá bất hiếu không?
Chờ Vị
Thiếu Quân hoàn tỉnh lại lão phu nhân đã sớm đi mất, Hách Liên Dung liếc nhìn Vị Thiếu Quân: “Ngươi không vội trở về nữa à?”
“Trở về…”
Thấy Vị
Thiếu Quân đang thất thần cùng Hách Liên Dung ra khỏi đại sảnh, Vị Thiếu Dương quyết tâm buông nỗi trăn trở trong lòng đứng dậy gọi Hách Liên
Dung: “Nhị tẩu.”
Đã đến lúc
trả lại đôi khuyên tai cho nàng, nhất là lúc sáng nay gặp mặt, sự ăn ý
giữa hai người họ khiến hắn đố kỵ, thế nên hắn phải trả lại vật không
thuộc về mình, thuận tiện vứt bỏ một mảnh tình cảm không nên có của
mình.
Hách Liên Dung quay đầu lại cười: “Có việc gì vậy?”
Vị THiếu
Dương tiến lên hai bước đang muốn lấy ra cái túi nhở luôn đeo bên người
thì Vị Thiếu Quân đúng lúc này lên tiếng: “Liên Dung, ta…đi ra ngoài một chút.”
Hách Liên Dung sửng sốt: “Sắp đến giờ cơm tối rồi huynh đi đâu?”
Vị Thiếu Quân mím môi do dự nói: “Đến Đoàn Tụ các”
Khóe mắt
Hách Liên Dung nhất thời giật một cái, đây được gọi là thẳng thắn đúng
không? Hay là hắn học tập Vệ Vô Hạ dũng cảm thừa nhận suy nghĩ trong
lòng mình?
Vị Thiếu
Quân không giải thích nhiều đã vội vàng đi xa, Hách Liên Dung đứng ở cửa phòng khách trầm ngâm không nói gì, nghĩ đến còn phải đối mặt với Vị
Thiếu Dương không tránh khỏi vô cùng sượng sùng —dù thế nào trượng phu
của mình ngông nghênh tuyên bố mình muốn đến thanh lâu thật làm nàng quá mất mặt mũi.
Hách Liên Dung ngượng ngùng cười cười để xua đi sự xấu hổ trong lúc đó với Vị Thiếu Dương: “Đệ gọi ta có việc gì?”
Vị Thiếu
Dương đã ngừng động tác trong tay từ lâu, nhìn theo hướng đi của Vị
Thiếu Quân mà lông mày nhíu chặt, đối mặt với Hách Liên Dung đến nửa
ngày mới nói: “Không có gì…Trên đầu tẩu bị dính chút bẩn này.”
Vị Thiếu
Dương chỉ lên tóc Hách Liên Dung, thừa lúc này không chú tâm liền bước
nhanh ra khỏi phòng khách, trấn tĩnh lại rồi nhanh chóng rời đi không
một lời.
Hắn muốn
đuổi theo Vị Thiếu Quân hỏi hắn vì sao không biết quý trọng như vậy, lúc hắn cho rằng mọi chuyện đã trở nên tốt đẹp, lúc hắn định hoàn toàn
buông tay…
Lại nói
Hách Liên Dung mò mẫm nửa ngày trên đầu mới dừng lại đến lúc đó trong
đại sảnh đã không một bóng người, nàng đi về phía Thính Vũ Hiên mà không hiểu đã xảy ra chuyện gì, nghĩ đến chỗ Vị Thiếu Quân đi đến không khỏi
có ý nghĩ đen tối có phải hắn không nhịn được hay không? Đến nước lạnh
cũng không làm nguội được? Hứ! Đúng là một tên sắc ma mà!
Thế
nhưng…dù Hách Liên Dung cố cười đùa như nào cũng không thể xua đi nỗi
phiền muộn trong lòng, ngẫm nghĩ một chút, lại còn ngay trước mặt Vị
Thiếu Dương nói muốn đi Đoàn Tụ các, thực quá thể.
Bởi chuyện
này mà tâm trạng vui vẻ lúc trước của Hách Liên Dung bị quét sạch, ngay
đến tình cảnh thất thố của hắn cũng làm nàng không vui nổi, chạm rãi
quay trở lại Thính Vũ Hiên đã thấy Vị Đông Tuyết chờ ở đó không khỏi có
chút kỳ quái: “Muội về sớm vậy?”
Vị Đông
Tuyết thấy nàng trở lại thì đỏ mặt lại có hơi căng thẳng: “Nhị tẩu với
nhị ca có phải đi gặp Trần công tử rồi đúng không? Mẹ muội nói Nhị nương hỏi bà địa chỉ của Trần công tử?”
Sự chật vật của Vị Đông Tuyết khiến Hách Liên Dung thoải mái đôi chút, nàng bật
cười hỏi: “Muội là mong chúng ta đi hay là không đi?”
“Nhi tẩu!” Vị Đông Tuyết ngượng ngùng cúi đầu: “Vậy…hai người có gặp được hắn không?”
Hách Liên
Dung hít một hơi khiến Vị Đông Tuyết không khỏi cảm thấy hoang mang:
“Thế nào? Hắn không tốt ư?” Thấy nàng thật sự nóng vội, Hách Liên Dung
mới buông tha cho nàng: “Không có, đúng lúc đấy chúng ta có việc nên
chưa đến đó.”
Vị Đông
Tuyết nghe xong ngược lại có chút thất vọng, lo sợ bất an nói: “Nhị tẩu, nếu như…nếu như hai người thấy Trần công tử không tốt nhất định phải
nói với muội, thà rằng biết sớm còn hơn hối không kịp.”
Nghe nàng
nói vậy Hách Liên Dung cũng bị cảm động theo: “Đúng vậy.” Cảm thán một
câu liền cười cười với Vị Đông Tuyết: “Yên tâm đi, nhị ca rất thương
muội sẽ không để muội phải chịu ấm ức đâu.”
Nói đến việc này Vị Đông Tuyết gật đầu tán thành: “Nhị ca đúng là rất thương muội, đúng rồi…nhị ca đâu?”
“Hắn…có chút việc…”
Hách Liên
Dung bất giác che giấu một chút không muốn phá đi hình tượng của hắn
trong lòng Đông Tuyết, ngoài dự liệu nàng ấy lại nhíu mày: “Nhị ca thì
có chuyện gì? Lẽ nào lại đi chung chạ rồi?”
“Hơ…” Hách Liên Dung thầm nghĩ chuyện này không thể trách ta, căn bản là do ấn tượng quá sâu rồi.
Vị Đông Tuyết vặn vẹo tay cũng không quay đầu liền đi ra ngoài: “Nhị tẩu, tẩu yên tâm đi…”
Đến cùng là yên tâm cái gì? Hách Liên Dung không nghe được đến đoạn cuối.
Thẳng đến lúc Vị Thiếu Quân trở về mới vỡ lẽ ra cái đoạn cuối cùng kia.
Vị Đông
Tuyết sau khi dời Thính Vũ Hiên thì cứ đứng đợi ở đại môn để chờ Vị
THiếu Quân trở về khuyên hắn đừng…lăng nhăng, đối xử với lão bà tốt hơn. Thật khiến người khác xúc động
Vị Thiếu
Quân vô cùng buồn bực bởi chuyện xấu hổ ngày hôm nay, vì chuyện Thiếu
Dương nói với hắn, lại còn vì mới vừa bước vào cửa nhà lại bị Đông Tuyết giữ lại tiến hành giáo dục.
Hách Liên Dung, Hách Liên Dung, Hách Liên Dung. Ba chuyện đều bởi vì nàng, nhất là Vị Thiếu Dương,…không ngờ…
“Lại ngây
ra cái gì vậy?” Hách Liên Dung xua xua tay trước mặt hắn: “Giải quyết
xong chuyện rồi hả? Đi gặp Bạch cô nương phải không? Nàng thế nào?”
Hách Liên
Dung hỏi xong liền hối hận, đây là cái đề tài gì vậy? Cái gì gọi là
“Giải quyết xong chuyện” rồi, đa nghĩa quá! Hơn nữa hắn đi đâu thì liên
quan gì đến mình! Người ta như thế nào thì cũng liên quan gì đến ngươi
chứ! Điển hình của việc nói ra những lời không nên nói! Đáng chết!
Ngay tại
lúc Hách Liên Dung đang than phiền trong lòng vì lỡ mồm, Vị Thiếu Quân
vẫn chưa tỉnh hồn trở lại, một nén hương, hai nén hương…đúng là gặp quỷ, lẽ nào Đoàn Tụ các vẫn chưa giải quyết được nhu cầu của hắn? Vì sao hắn vẫn giữ cái bộ dạng vừa mất mát không được như ý vừa thất vọng thế kia? Hách Liên Dung lại xua xua tay trước mặt hắn: “Huynh không sao chứ?”
“Ta…” Vị
Thiếu Quân hít vào một tiếng, dựa vào góc bàn với vẻ phiền não vô cùng:
“Ấu huyên tham gia cuộc thi hoa khôi mà lại không thương lượng với ta.”