- Trang chủ
- Tĩnh Nữ Truyền
- Quyển 2 – Chương 10: Tuyển thị
Tác giả: Lang Linh Ẩn
Tĩnh Xu đau đầu, vô cùng đau đầu.
Kiếp trước tổ huấn gia tộc Hoàng Vũ chính là “ Thương đánh chim đầu đàn, làm người phải muốn khiêm tốn”. Kết quả, mới vừa sinh ra, liền tạo ra động tĩnh lớn như vậy, điều này mà muốn khiêm tốn thì đều thành hy vọng xa vời.
Mới sinh ra không đến ba ngày, trong vương phủ người đến chúc mừng chật ních, trong vương phủ đông như trẩy hội, ngựa xe như nước, quan viên triều đình tiến đến chúc, xe ngựa quý tộc phú cổ chắn mất ngã tư đường vương phủ, lấp, bịt kín đến nửa bước cũng khó đi, hạ lễ đưa tới khiến cho nô bộc vương phủ tiếp được đến tê tay, ngầm kêu khổ thấu trời, trên mặt cũng không thể toát ra chút khó chịu, đều phải cười đến mặt đều cương lên thiếu chút nữa không khôi phục được.
Trong đám người tiến đến chúc mừng, có khi là thật tình vì mừng nữ nhi của Hiền vương Phượng Mặc Dực nên cảm thấy cao hứng; có khi là thấy tiểu vương nữ mới xuất thế nhưng được hoàng thượng, thái thượng hoàng, thái hậu cùng Đức vương gia vui vẻ, khiến hoàng thượng sắc phong làm " công chúa Phượng Trạch ", cảm thấy tốt, liền vội vàng đến nịnh bợ; có khi chỉ đơn giản muốn mượn cơ hội này đến kết giao với Hiền vương gia, phải biết rằng Hiền vương được hoàng thượng tin một bề, chỉ cần kết bạn với hắn, về sau bất luận quan thương quyền nói đều có núi dựa; còn có người tới giúp vui, chỉ là muốn đến xem "Tiểu tiên nữ" vô cùng kì diệu kia được truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ đến cuối cùng cái dạng gì, có phải thần kỳ thật như vậy hay không, có người bí mật lôi kéo hạ nhân vương phủ hỏi, chính là muốn biết được tiểu công chúa kia khi sinh ra dị tượng là như thế nào, để khi trở về khoe cho người thân nghe một phen —— tuy rằng ta không có thấy, nhưng mà ta nghe người ta nói, đây là tư liệu trực tiếp đấy!
Phượng Tĩnh Xu nằm ở trong lòng mẫu thân uống sữa nghe vài thị nữ líu ríu đàm luận trong đại sảnh vương phủ, trong lòng nàng có điểm đồng tình với phụ thân đáng thương, đối mặt nhiều người tâm tư khác nhau như vậy, không chỉ không thể khó chịu, mà còn phải giả bộ dáng thật cao hứng, miễn cho người ta nói mình cao ngạo, bất cận nhân tình, aiz, phụ thân a, có thể làm phiền người, người liền rộng lượng lo nhiều thứ, nữ nhi hiện tại nhiệm vụ chính là ăn ngủ, ngủ ăn, cố gắng làm phế nhân, đối với người là lực bất tòng tâm a!
Nay Phượng Tĩnh Xu chỉ có sinh hoạt như trẻ con, trừ bỏ có thể sử dụng đầu tự hỏi cái vấn đề nào đó, cái gì cũng không làm được, thuật tu tiên cũng chỉ có thể đợi, phỏng chừng tới năm tuổi mới có thể tu luyện một lần nữa.
Thuật tu tiên này mặc dù yêu cầu không cao về thân thể, nhưng điều kiện cơ bản nhất là nhất định phải có một khí lực cường kiện, để gánh nặng linh khí khi tu tiên sinh ra, nếu như thân thể quá mức nhu nhược, có khả năng trong quá trình tu luyện thân thể có thể sẽ bị linh khí cường đại nghiền nát, Phượng Tĩnh Xu nay thân thịt trẻ con, xương cốt chưa dài, cơ chưa có, thật sự không nên tu luyện, trước khi sinh ra ở trong bụng mẫu thân, còn có thể cậy vào thân thể đã lớn của mẫu thân để tu luyện, tuy rằng thể chất mẫu thân cũng là người nhu nhược, nhưng trong khi mang thai 10 tháng, không thể thiếu kỳ dược trân bảo dùng để bổ thân mình, tất có thể thừa nhận linh khí, huống chi, Phượng Tĩnh Xu ở trong cơ thể mẫu thân tu tiên, linh khí sẽ thấm nhập quanh thân thể mẫu thân, cải thiện thể chất mẫu thân tự trong ra ngoài, khiến nàng càng mạnh khỏe hơn so với người bình thường, thậm chí thân thể so với kia luyện chút công phu cao hơn một tầng, còn có thể giúp mẫu thân bảo trì thanh xuân, việc này so với dùng tới hơn hai mươi năm thuốc bổ đều có hiệu quả hơn, thời cơ tốt như vậy, Phượng Tĩnh Xu biết chắc là không thể bỏ qua.
~~~~~~~~ phân cách tuyến ~~~~~~~~~
Ngay tại Tĩnh Xu hưởng thụ sinh hoạt giống như trẻ con, thời gian cũng vô thanh vô tức trôi qua tám tháng.
Tám tháng cục cưng có thể đi , đây đối với Phượng Tĩnh Xu mà nói là một tin tức tốt, bởi vì nàng muốn bắt đầu rèn luyện thân thể, vì thế mỗi ngày đều có thể nhìn thấy một đoàn thịt cầu nho nhỏ đặc biệt chuẩn bị trước khi sinh ra Phượng Tĩnh Xu phủ kín mềm mại trên sàn nhà cẩm bố bạch ngọc dịch chuyển a dịch chuyển, đi a đi, mà ngay cả mẫu thân uy bú sữa cũng không chịu rời đi, ngay từ đầu Phượng Mặc Dực cùng Giang Sở Nhi lo lắng hành vi kỳ quái của đứa nhỏ không thôi, chỉ sợ đứa nhỏ có phải trúng tà hay không, như thế nào chơi xấu trên sàn nhà không chịu đi?
Phượng Tĩnh Xu nhìn song thân ánh mắt lo lắng, tròng mắt vừa chuyển, ngồi ở trên sàn nhà y y nha nha lên. Hai vợ chồng tinh tế nghe được, đứa bé kia đúng là y y nha nha kêu to "Phụ thân", "Nương, nương" ! Khiến hai vợ chồng nhất thời kích động lệ nóng doanh tròng, không thể cưỡng lại chính mình, trong lúc nhất thời cũng quên đi lo lắng, cứ như vậy bị Phượng Tĩnh Xu dời đi lực chú ý, thật sự là ứng với câu nói kia: "Tay nhỏ bé dịu dàng, nắm chắc hỉ nộ ái ố của cha mẹ, chân nhỏ tập tễnh, đo đạc trưởng thành xuân hạ thu đông." Đứa nhỏ thật đúng là một khối bảo trong lòng cha mẹ, liền một tiếng gọi, đều có thể kích khởi đáy lòng mềm mại của cha mẹ.
Một ngày nọ, Hiền vương phi ở trong phòng ngủ cùng Phượng Tĩnh Xu tập bò, quản gia vội vàng tiến vào thông báo thái hậu triệu kiến, để cho nàng mang Phượng Tĩnh Xu theo. Từ khi Phượng Tĩnh Xu sinh hạ đến nay, thỉnh thoảng thái hậu liền triệu kiến, Hiền vương phi cũng tập mãi thành thói quen, vì thế xử lý một chút, liền ôm Phượng Tĩnh Xu cùng vú nuôi tiến cung yết kiến.
Đợi khi cung nữ bẩm báo, Hiền vương phi mang theo Phượng Tĩnh Xu tiến nhập tẩm cung thái hậu –Phượng Tường cung. Phượng Tĩnh Xu vừa nhìn thấy Thái Hậu, liền cười, tay duỗi thẳng hướng tới thái hậu y ê a muốn ôm một cái. Thái hậu ôm lấy nàng, cười đến toe toét, sau khi đùa một trận, thái hậu mới nói mục đích triệu kiến Hiền vương phi của nàng.
Hóa ra thái hậu thương Phượng Tĩnh Xu, hy vọng nàng có thể được chiếu cố tốt nhất, vì thế liền từ trong cung chọn lựa ra một đám cung nữ thông minh lanh lợi, tiến hành huấn luyện nghiêm khắc, nay huấn luyện đã thành, vì thế muốn cùng Hiền vương phi cùng nhau chọn lựa thị tỳ bên người Phượng Tĩnh Xu sau này. Khi nói chuyện, bốn mươi cung nữ tướng mạo thanh tú đã đến đứng im lặng ở bên trong đại sảnh.
Phượng Tĩnh Xu ở một bên nghe, một bên tự hỏi, tỳ nữ bên người đi theo bên cạnh mình, có lẽ chính là hơn mười hai mươi năm, cái này phải để chính mình tuyển, vạn nhất các nàng tuyển người không hợp ý, chỉ có thể khổ chính mình, thái hậu ban người cho là không thể tùy tiện đưa lại.
Nàng là người thế kỷ hai mươi mốt, đối với yêu cầu tôn ti cũng không nghiêm khắc, chỉ cần biết bổn phận chính mình, mọi việc nên cần đều làm tốt, còn lại lễ tiết nàng sẽ không so đo, tuân thủ giai cấp tôn ti quá mức, đôi khi ngược lại sẽ làm phiền lòng người, nhìn bốn mươi người cung nữ trước mắt này, lớn nhất là mười tám mười chín tuổi, ít nhất cũng chỉ có mười một mười hai tuổi, nhìn các cung nữ trước mắt vẻ mặt cẩn thận, suy nghĩ, trong lòng Phượng Tĩnh Xu liền có quyết định.
Thời điểm thái hậu cùng Hiền vương phi muốn chỉ người, đột nhiên Phượng Tĩnh Xu kêu nha nha lên.
"Xu Nhi, cháu thế nào ?" Thái hậu quan tâm hỏi.
"Có phải hay không đói bụng a?" Hiền vương phi vội vàng dò hỏi vú nuôi.
"Nương nương, nào có nhanh như vậy nha, người không phải mới hỏi tiểu công chúa một lần sao." Vú nuôi hồi đáp.
"Thế là chuyện gì xảy ra nha?" Thái hậu cũng có chút không rõ .Phượng Tĩnh Xu vẫn kêu y y nha nha như cũ, đồng thời huy động hai tay, giãy dụa muốn từ trên người thái hậu xuống dưới.
"Mẫu hậu, Xu Nhi muốn xuống dưới đấy." Hiền vương phi thấy thế vội vàng nói.
Thái Hậu vừa nghe, sợ Phượng Tĩnh Xu giãy dụa làm bị thương chính mình, vội vàng buông nàng xuống thật cẩn thận.
Phượng Tĩnh Xu vừa chạm xuống đất, liền bắt đầu đi.
Hắc hưu, hắc hưu! Hoàn hảo nàng có dự kiến trước, sớm luyện tập bước đi, bằng không hôm nay cũng đừng muốn tìm được thị tỳ bên người vừa lòng đẹp ý.
Hắc hưu, hắc hưu! Mệt mỏi quá a, các nàng như thế nào đứng xa như vậy a.
Hắc hưu, hắc hưu! Đến đến, hô! Để cho ta suyễn khí trước...
Thái hậu cùng Hiền vương phi không rõ cho nên nhìn Phượng Tĩnh Xu, cũng không biết rốt cuộc nàng muốn làm gì.
Phượng Tĩnh Xu đi đến trước mặt cung nữ thứ nhất, ngẩng đầu nhìn lại, cung nữ này bộ dáng mười lăm mười sáu tuổi, tất sẽ không sai, nhưng mà, ưm... Đáy mắt có cổ nhiệt tình không tốt, không được, đổi cái khác. Người thứ hai, rất nghiêm túc ... Người thứ ba, căn bản chính là đại tiểu thư nuông chiều... Người thứ tư... Người... Người thứ mười ba... Người thứ hai mươi bảy ... Người thứ ba mươi ba...
Cứ như vậy Phượng Tĩnh Xu từng bước từng bước đi đến trước mặt từng cung nữ, tinh tế xem kỹ, một lần lại một lần loại bỏ chọn lựa...
Thái hậu cùng Hiền vương phi dần dần hiểu rõ, hai người hai mặt nhìn nhau, không thể nào... Là ta nghĩ như vậy sao? Không thể nào đâu... Hai người từ hoài nghi đến phủ định lại đến hoài nghi, đều đoán đứa nhỏ này rốt cuộc muốn làm gì.
Cho đến khi Phượng Tĩnh Xu xem bốn mươi người cung nữ này xong, lại bò lại về phía trước, nhìn quét một vòng, sau đó bắt đầu hướng trong đám người nha nha ngoắc...
Ngay từ đầu không ai hiểu được nàng đang làm gì, thẳng đến khi cung nữ thứ nhất sợ hãi ngập ngừng nói : "Tiểu... Tiểu công chúa là kêu nô tỳ đi ra sao?" Cung nữ kia nhìn thấy tiểu công chúa vẫn hướng mình ngoắc, lại ở miệng hàm hồ kêu cái gì, vì thế cố lấy dũng khí hỏi, vốn tưởng rằng chính mình đoán, ai biết tiểu công chúa thế nhưng gật đầu! Nàng mang theo tâm tình bất khả tư nghị đứng dậy.
Kế tiếp, Phượng Tĩnh Xu lại ở trong đám người chiêu ba lần tay, rốt cuộc chọn bốn cung nữ từ mười đến mười hai tuổi, sau đó lại hắc hưu hắc hưu bò lại đến bên người thái hậu cùng Hiền vương phi đang trợn mắt há hốc mồm, vươn tay nhỏ bé mập mạp túm phượng bào của thái hậu, hai mắt ngập nước nhìn thái hậu.
"A... Này, này..." Thái Hậu phục hồi lại tinh thần lắp bắp nói, "Xu, Xu Nhi muốn tự chọn người sao?"
Phượng Tĩnh Xu nhìn thái hậu gật gật đầu.
Thái hậu lại vươn tay chỉ vào bốn người phía trước nói : "Xu Nhi là muốn tuyển các nàng sao?"
Phượng Tĩnh Xu lại vô cùng khát vọng nhìn thái hậu gật gật đầu.
Thái hậu nhìn đôi con ngươi khát vọng của Phượng Tĩnh Xu, nói không nên lời cự tuyệt, trong bốn người này không có một người nào mà nàng vừa ý, nhưng vẫn không tự chủ được mà đáp ứng: "Được rồi, để cho các nàng hầu hạ cháu đi!"
Phượng Tĩnh Xu vừa nghe Thái Hậu đáp ứng, nháy mắt cười nở rộ ra một cái lúm đồng tiền thật to, khiến mọi người đều xem đến ngây người.