- Trang chủ
- Tố Hoa Ánh Nguyệt
- Chương 51: Làm người độ lượng thêm bề khoan dung
Tác giả: Xuân Ôn Nhất Tiếu
Từ thứ phụ im lặng hồi lâu, chậm rãi nói:
- Tố Hoa, con rất hiểu chính sự.
Đáng tiếc, con là nữ nhi. Nếu con là nam nhi thì thật tốt, Bá Khải và Từ gia có người nối nghiệp rồi.
A Trì lẳng lặng nhìn Từ thứ phụ, đôi mắt trong trẻo, ánh mắt không có chút độ ấm nào. Từ thứ phụ thoáng thất thần, con bé này lòng dạ thật cứng rắn, không phải là nữ tử chỉ biết ngoan ngoãn nghe lệnh trưởng bối. Triệu thị dịu dàng khiêm tốn, Bá Khải cũng luôn hiếu thuận, sao đến con bé Tố Hoa này lại bướng bỉnh không nghe lời như vậy. Nữ tử sống trong khuê phòng không phải nên hiền dịu vâng lời sao, chữ và tranh của Tố Hoa đều rất tinh tế, rõ ràng cho thấy là người đọc đủ thứ thi thư, sao lại dám khinh thường tổ phụ.
Từ thứ phụ nói rất chậm, từng chữ từng chữ phát âm rõ ràng:
- Trước Nghiêm thủ phụ, người đứng đầu nội các là Dư thủ phụ. Tố Hoa, con biết Dư thủ phụ về sau thế nào không?
A Trì trả lời rất nhanh, không chút nghĩ ngợi:
- Bị tố cáo thông đồng với giặc Oa, kết giao nội thị, Dư thủ phụ bị vứt xác giữa chợ, vợ con bị lưu đày đến Quảng Tây, từ con cháu trở đi đều bị bãi chức làm dân thường.
Mặt Từ thứ phụ biến sắc, nghiêm giọng hỏi:
- Nếu tổ phụ thất bại, Từ gia cũng giống Dư gia, từ đây suy tàn! Phụ mẫu con bị lưu đày đến nơi xa xôi, nghèo khổ, huynh đệ con không còn cơ hội nhập sĩ làm quan, Tố Hoa, con nhẫn tâm sao?
A Trì thần sắc nhẹ nhàng:
- Không đến nỗi. Dư thủ phụ chắn trước mặt Nghiêm thủ phụ, Nghiêm thủ phụ đương nhiên dùng tất cả vốn liếng để đối phó ông ta; còn ngài, thế lực ở trong triều hay sự thân thuộc với Hoàng đế bệ hạ hiện nay cũng kém xa Nghiêm thủ phụ, ông ấy không đáng phải ra tay ác độc với ngài như vậy.
-...........
- Càng huống hồ, ngài đã ngừng giở thủ đoạn mà dùng hư chiêu để ứng phó, Nghiêm thủ phụ hiện nay đối với ngài hoàn toàn không có phòng bị. Khách quan mà thấy, Nghiêm thủ phụ ngoài sáng, ngài ở trong tối, cuối cùng bị diệt, bị lưu đày, bị bãi chức làm thường dân, có lẽ là Nghiêm gia, mà không phải Từ gia.
Từ thứ phụ lặng yên nhìn hai mắt A Trì, chậm rãi đứng lên:
- Tố Hoa, con đi theo ta.
A Trì lễ phép đứng sang một bên, mời Từ thứ phụ đi trước, còn mình theo sau ông hai bước.
Xuyên qua vườn hoa và những cây liễu rủ, A Trì đến trước một đình viện phú quý thanh nhã. Thị nữ canh cửa vội vàng tiến lên khuỵu gối hành lễ, Từ thứ phụ khoát khoát tay, ra hiệu các nàng không được lớn tiếng, rồi mang theo A Trì chậm rãi đi vào đình viện, vòng qua bình phong, đi qua hành lang, tiến vào một gian mật thất.
Ngồi trong mật thất này, người bên ngoài không thể nhìn thấy nhưng người bên trong lại có thể thấy bên ngoài rõ ràng. Bên ngoài là bốn thiếu nữ tuổi tác xấp xỉ nhưng thần thái khác nhau, mặt mũi hơi có nét tương đồng, nhìn qua giống như tỷ muội.
Trong bốn tỷ muội, khiến người khác chú ý nhất là người ngồi trên vị trí đứng đầu kia, cả người mặc vải gấm đỏ bạc, quần lụa dài màu xanh biếc nhạt, phong thái cao quý, tinh thần phấn khởi; ngồi cạnh nàng là một nữ tử tuổi tác nhỏ hơn, làn da trắng trẻo, dung nhan thanh tú, nhưng thần sắc rụt rè, cử chỉ không được tự nhiên, làm hình tượng giảm đi rất nhiều.
Hai tỷ muội ngồi đối diện thì một người mặc áo vàng cam, một người mặc áo vàng nhạt, cả hai đều môi hồng răng trắng, mặt mày sáng sủa. Thiếu nữ áo đỏ kiêu căng hống hách nói gì đó với hai nàng làm thiếu nữ áo vàng nhạt tức giận, nhưng lại bị thiếu nữ áo vàng cam đè xuống.
Từ thứ phụ nhàn nhạt nói:
- Người mặc áo đỏ, là Tố Mẫn. Nó vô cùng được nuông chiều, định lực quá kém, không làm được đại sự.
Nếu miễn cưỡng đưa Tố Mẫn đến Nghiêm gia, đây không phải tỏ ra yếu thế, mà là gây thù chuốc oán.
- Người bên cạnh Tố Mẫn, là Tố Tâm. Tố Tâm thứ nhất tuổi còn nhỏ, thứ hai bẩm sinh nhút nhát rụt rè, cho dù dạy dỗ thế nào cũng dạy không được. Nó như vậy, chỉ có thể gả cho một sĩ tử bần hàn, ở thôn quê sống qua ngày thôi.
-.........
- Hai người đối diện Tố Mẫn, là Tố Lan và Tố Phương. Tố Phương tính tình nóng nảy, không biết kiềm chế, Tố Lan ngược lại có chút tâm kế nhưng lòng dạ không đủ sâu sắc, không đảm đương được đại sự.
A Trì mỉm cười, hóa ra các tôn nữ lớn lên dưới mắt ông không phải cái này không được thì là cái kia không được, chỉ có Tố Hoa ở Nam Kinh mới xứng đáng nhất để gánh vác sứ mạng vĩ đại, bị đưa đến Nghiêm gia làm thiếp? Phụ thân, lệnh tôn thật sự là…….khiến người ta không nói nên lời.
Từ thứ phụ trầm giọng nói:
- Tố Hoa, sinh tử tồn vong của Từ gia là ở con! Con nếu gả vào Nghiêm gia, nhất định có thể nhẫn nhịn, hoàn thành đại sự. Những đứa khác đều là nữ tử yếu đuối trong khuê các, khi gia tộc gặp nạn, hoàn toàn không dùng được.
A Trì cười nhẹ nhàng nhìn về phía Từ thứ phụ:
- Xin lỗi, trong phòng oi bức, con muốn đi ra ngoài một chút.
Kỳ thực nàng rất muốn nói mấy lời cay nghiệt với ông ấy, nhưng trong mật thất này, vì lý do an toàn nên thôi.
Từ thứ phụ tặng tôn nữ cho Nghiêm gia, chẳng qua là biểu thị thái độ “Nghiêm thủ phụ à, ta đối với ông rất trung thành, không ăn ở hai lòng, ngay cả tôn nữ ruột thịt ta cũng đưa tặng qua đây này.”
Muốn biểu thị lòng trung thành, có rất nhiều phương pháp, đúng không? Giống như Công bộ Thượng thư Triệu Văn Hoa nhận Nghiêm thủ phụ làm cha nuôi, tìm mọi cách lấy lòng, sở trường là cực kỳ nịnh bợ, Nghiêm thủ phụ không phải liền xem Triệu Văn Hoa như người nhà sao, còn nâng đỡ ông ta lên chức Công bộ Thượng thư cao như vậy.
Tương truyền Triệu Văn Hoa rất giỏi nịnh hót Nghiêm thủ phụ, gặp Nghiêm thủ phụ liền quỳ trên mặt đất, phủ phục trước mặt ông, sau khi ông vào phòng thì liên tục khấu đầu, miệng không ngừng nói lời dễ nghe, xun xoe nịnh bợ, hoàn toàn trở thành trò cười. Nghiêm thủ phụ vô cùng hài lòng.
Cũng khom lưng uốn gối với Nghiêm thủ phụ nhưng cách làm của Triệu Văn Hoa vô cùng khó coi, bị người người khinh bỉ, xem thường. Từ thứ phụ kín đáo hơn, sau này đánh bại Nghiêm thủ phụ thì đưa cho tôn nữ được gả đến Nghiêm gia một chén rượu độc kết liễu là mọi chuyện không còn dấu vết.
Một người là chân tiểu nhân, một kẻ là ngụy quân tử.
Ra khỏi mật thất, đến trong đình viện, dưới ánh mặt trời, A Trì khẽ cười xoay người, nhìn thẳng Từ thứ phụ:
- Nếu phân gia, thứ nữ chi thứ hai và chi thứ ba một người thì nhát gan rụt rè, một người thì nóng tính, đều không thể sử dụng; còn nếu không phân gia, ngài chỉ có thể thừa nhận con là thứ tôn nữ, đúng không? Mặc dù ngài biết rất rõ ràng, con là trưởng tôn nữ.
Một thị nữ dung mạo xinh xắn nhẹ nhàng đi tới, khuỵu gối hành lễ:
- Lão gia, phu nhân nghe nói nhị tiểu thư đến thì muốn được gặp.
Lời vừa dứt thì một giọng nữ không còn trẻ vang lên:
- Tố Hoa tới rồi? Ta nhớ chết đi được.
Được mười mấy thị nữ ăn mặc hoa lệ vây quanh, Ân phu nhân cẩm y hoa phục, đầu đầy châu ngọc, vui mừng bước đến:
- Đây là Tố Hoa sao, quả nhiên dung mạo thật tốt, rốt cục cũng là tôn nữ ruột thịt của lão gia, cùng lão gia có mấy phần giống nhau.
Ân phu nhân thật sự mong mỏi A Trì đã lâu, bà không nói lời nào kéo A Trì vào nhà trong:
- Tố Hoa, tới gặp các tỷ muội của con. Đại tỷ tỷ thương con nhất, cả ngày cứ nhắc con mãi. Lão gia, để các nữ hài tử gặp nhau một lần, có được không?
A Trì sao cũng được, theo Ân phu nhân vào nhà trong. Từ thứ phụ khẽ cau mày, Ân thị cứ quen tự chủ trương, năm đó trốn mình định ra danh phận của Tố Mẫn, bây giờ lại tự tiện kéo Tố Hoa đi, Tố Hoa là người bà có thể ứng phó sao? Không biết tự lượng sức.
Từ Tố Mẫn dẫn các muội muội ra đón, trước tiên hướng về phía Từ thứ phụ và Ân phu nhân hành lễ vấn an:
- Vấn an tổ phụ, vấn an tổ mẫu.
Sau đó nhìn A Trì ý tứ sâu xa, thân mật nói:
- Đây là Tố Hoa muội muội phải không? Muội muội, ta là đại tỷ tỷ của muội.
Chúng ta không gặp mặt, ngươi có thể ở Nam Kinh xưng là đại tiểu thư; nhưng khi chúng ta gặp mặt thì Tố Hoa ngươi ngoan ngoãn gọi ta là tỷ tỷ đi. Ta ở kinh thành xưng đại tiểu thư đã mười mấy năm rồi, không lẽ ngươi vừa tới ta liền phải đổi? Từ gia sẽ thành trò cười mất.
A Trì cười rất thoải mái:
- Ta sinh vào đầu giờ dần ngày mười tám tháng chín năm Gia Thành thứ mười tám, gia phụ thỉnh cao tăng bói quẻ cho ta, nói giờ dần ngày mười tám tháng chín năm Gia Thành thứ mười tám thích hợp nhất với nữ tử, nữ tử sinh vào thời gian này sẽ có mệnh cách đại phú đại quý. Nếu khác đi, mới đến giờ sửu hoặc trễ sang giờ mẹo thì không được, cả đời sẽ khốn khổ, vận số cực kỳ tệ.
Ân phu nhân rất tin vào mệnh cách, nghe vậy thì sắc mặt cứng đờ. Sao, giờ dần thích hợp nhất với nữ tử? Tố Mẫn đã sửa ngày sinh, liệu có thể mất số mệnh vốn phú quý không, chuyện này là không được.
Từ Tố Mẫn cười khinh miệt, Tố Hoa ngươi cứ mơ đi, sắp làm thiếp người ta mà còn đại phú đại quý cái gì? Nghiêm gia đúng là phú quý nhưng có liên quan gì đến một thiếp thất như ngươi?
Từ Tố Tâm sợ hãi đứng ở một bên, ngay cả một câu cũng không dám nói; mặt Từ Tố Phương có vẻ không đành lòng, định mở miệng nói gì đó thì bị Từ Tố Lan âm thầm kéo lại, lời đến bên miệng nàng lại nuốt trở vào, đành ngoảnh mặt làm thinh.
Từ Tố Mẫn sau khi khinh miệt thì có chút không vui: Tố Hoa này sinh trưởng ở xứ Nam Kinh xa xôi, làm sao ăn mặc lại sang trọng như thế? Cử chỉ ngôn hành cũng không có chút quê mùa nào, không có thiên lý. Hừ, ngươi xinh đẹp thì sao, có ích lợi gì? Còn không phải sắp lưu lạc làm thiếp người ta sao.
Từ Tố Mẫn thân mật kéo A Trì:
- Vẫn chưa chúc mừng muội muội, Nghiêm gia là gia đình phúc hậu, muội muội gả đi không tệ, chớ có nghĩ nhiều.
Vốn dĩ lời này nàng thực sự không nên nói, đặc biệt là nói ngay trước mặt Từ thứ phụ và Ân phu nhân, nhưng mà Tố Hoa dung nhan tuyệt thế làm trong lòng nàng vừa đố kị vừa căm hận, ghen ghét dữ dội nên mới làm như vậy.
Từ thứ phụ sắc mặt bình tĩnh không gợn sóng, Ân phu nhân vẻ mặt hưng phấn, hai mắt khoái chí sáng lên, Từ Tố Phương ánh mắt thương hại, Từ Tố Lan ra vẻ chuyện không liên quan đến mình, không có động tĩnh, Từ Tố Tâm cái gì cũng không biết, ngây ngốc đứng một bên.
Từ Tố Mẫn mỉm cười nhìn chằm chằm A Trì, trong lòng sảng khoái, Tố Hoa, chờ ngươi vào Nghiêm gia sẽ không còn thấy mặt trời. Ngươi dù đẹp thế nào, kinh thành căn bản không ai biết; ngươi có đẹp hơn nữa cũng không phải là chướng ngại của ta.
A Trì nhẹ nhàng nâng bàn tay nhỏ bé trắng mịn như bạch ngọc lên, chậm rãi nói:
- Gia phụ đã đem ta hứa gả cho Ngụy Quốc công, Nam Kinh trung quân phủ đô đốc Đô đốc thiêm sự Trương Mại, hôn thư đã viết, sính lễ cũng đã nhận. Các hạ nói Nghiêm gia gì đó là nói chuyện gì vậy, ta hoàn toàn không hiểu.
Từ thứ phụ trong lòng chấn động, hứa gả cho Ngụy Quốc công? Bá Khải, con tuy viết thư gửi đến nhưng ta chưa đồng ý, không ngờ con lại tự chủ trương! Bá Khải, con luôn luôn hiếu thuận, nay sao lại như thế.
Từ Tố Mẫn giọng the thé nói:
- Không thể nào, không thể nào!
Ngụy Quốc công Trương Mại không phải là thứ tử của Bình Bắc Hầu phu nhân sao? Bình Bắc Hầu phu nhân rõ ràng thích mình, lần trước gặp mặt còn thân thiết tặng mình một chiếc vòng ngọc!
Ân phu nhân theo bản năng không chịu tin tưởng, kinh thành bao nhiêu danh môn quý nữ chăm chú vào Ngụy Quốc công, hắn sao có thể định hôn với nha đầu Tố Hoa ở nông thôn này chứ?
- Tố Hoa, không được nói hươu nói vượn!
Ân phu nhân nghiêm mặt khiển trách.
Trái tim Từ Tố Lan xoắn lại, Ngụy quốc công, Ngụy quốc công? Mình từng ở phủ Phúc Ninh đại trưởng công chúa xa xa nhìn huynh ấy một lần, huynh ấy cao lớn như vậy, khôi ngô tuấn tú như vậy, trông cứ như thiên thần, huynh ấy thế mà định hôn với nữ nhi Từ gia, nhưng không phải là mình! Hai mắt Từ Tố Phương sáng lên, thích thú nhìn chằm chằm A Trì, định hôn rồi à, đến lượt nha đầu Từ Tố Mẫn kia phải bực mình! Tốt, rất tốt.
Từ Tố Tâm vẫn nhát gan đứng một bên như cũ, chỉ dám len lén hâm mộ nhìn A Trì. Vị tỷ tỷ này vừa xinh đẹp lại rộng lượng như người trong bức họa vậy, nhất định sẽ gả đến chỗ tốt. Còn mình, haiz, chỉ mong không gả cho lão đầu tử hay nam tử bạo lực thô lỗ là cảm thấy mỹ mãn rồi.
Ân phu nhân đã quở trách A Trì, còn cảm thấy chưa hết giận:
- Ngụy Quốc công là người mà con có thể mơ tưởng sao? Cậu ta đường đường là nhất đẳng Quốc công, ái tử ruột thịt của Bình Bắc Hầu, tuổi còn trẻ đã là thiêm thư nhị phẩm!
Ngươi lại dám mơ tưởng, người như Trương Mại vậy, chỉ có Tố Mẫn nhà ta mới xứng.
A Trì đưa tay lên nhìn chiếc nhẫn trên tay, nét mặt dịu dàng. Chàng thật xấu, dám động tay động chân, dám tự tay đeo chiếc nhẫn kim cương này cho mình, còn…….khẽ hôn lên nữa. Đồ bại hoại.
Hoàng hôn, Từ Sâm trở về đường lớn Chính Dương Môn:
- Phụ thân đại nhân, Thánh thượng lệnh con ở lại kinh, nhậm chức Lễ bộ Thị lang.
Từ Sâm cung kính đứng trước mặt Từ thứ phụ, nói tiếp:
- Thánh thượng long ân, thưởng cho con một tòa nhà ở đường lớn Đăng Thị Khẩu, thánh ân cuồn cuộn làm nhi tử sợ hãi.
Ánh mắt Từ thứ phụ phức tạp, nhìn kỹ trưởng tử đã lâu không gặp:
- Sâm nhi, con muốn cùng vi phụ ở riêng sao?
Chết sống cũng không muốn ở chung một nhà sao. Hóa ra vì không muốn ở chung, con mới bằng lòng trốn đến Nam Kinh; bây giờ vì không muốn ở chung, con làm thế nào đả động đến Hoàng đế bệ hạ?
Từ Sâm thấp giọng nói:
- Thánh ân cuồn cuộn, nhi tử không dám khước từ.
Bệ hạ ban thưởng chỗ ở là vinh quang cỡ nào, há lại cho phép từ chối sao.
Từ thứ phụ im lặng thật lâu:
- Sâm nhi, con cùng Trương gia định hôn rồi?
Trương gia có cao quý hơn nữa nhưng không có quan hệ gì lớn với quan văn, phụ thân cần không phải là nhà thông gia như thế.
Từ Sâm ngẩng đầu, nghênh đón ánh mắt của Từ thứ phụ, nét mặt kiên định:
- Phụ thân, Bình Bắc Hầu và hài nhi một trước một sau tấn kiến, thánh thượng đặc biệt hỏi thăm hôn sự của Tố Hoa và Trương gia, ngài còn rất tán thưởng.