- Trang chủ
- Tố Hoa Ánh Nguyệt
- Chương 91: Tiểu nhân nhà tốt cao sang (thượng)
Tác giả: Xuân Ôn Nhất Tiếu
- Bất luận có tôn tử thừa tự hay không, bà ấy muốn dọn ra ngoài sống tự do tự tại, chúng ta đều không ngăn cản.
Trương Mại rất thấu tình đạt lý nói. Thái phu nhân bản tính cố chấp, sau khi mình tập tước, bà ấy danh bất chính, ngôn bất thuận vẫn ở lại Gia Vinh Đường, mãi đến gần cuối tháng chạp năm ngoái mới bị buộc bất đắc dĩ dọn ra ngoài. Để bà ấy dọn khỏi Gia Vinh Đường đã gây ra ít nhiều trắc trở trong tộc, các bô lão trong tộc có nhiều lời bất mãn. Bà ấy tính tình như vậy, sao có thể ở Thiên viện, dù sao tòa nhà chi thứ hai được chia ở hẻm Đông Hòe Thụ cực kỳ rộng rãi to lớn, bà ấy dọn qua đó ở, chẳng phải thoải mái dễ chịu sao.
A Trì cười nói:
- Đại bá phụ mặc dù tuổi trẻ mất sớm, nhưng một nhà của ông ấy không thể bị đứt hương hỏa. Theo lý mà nói, chuyện này vốn không đến lượt vãn bối như chúng ta huơ tay múa chân. Có điều, ai bảo thái phu nhân ở tại Ngụy quốc công phủ, mà Ngụy quốc công phủ lại do chúng ta quản lý chứ? Không thể làm gì khác hơn là chịu khổ một chút, trù tính giúp thái phu nhân.
Trương Mại tràn đầy cảm khái:
- Phu nhân thật tận tâm tận trách, dốc hết tâm huyết, cúc cung tận tụy vì Ngụy quốc công phủ. Có đương gia chủ mẫu như phu nhân thật là may mắn của Ngụy quốc công phủ, may mắn của Trương Trọng Khải ta.
Hôm qua vừa biết phải ở lại kinh thành, hôm nay liền bắt đầu ra tay, đủ thấy vợ ta có bao nhiêu cơ trí, bao nhiêu quyết đoán.
A Trì cười cười, chỉ vào mấy gia đình trên giấy Tuyên Thành, hỏi:
- Mới ra đời mấy tháng? Trọng Khải, chàng có tộc đệ nhỏ như vậy kìa. Đứa bé chưa tới một tuổi mà phụ mẫu nỡ đem cho thái phu nhân, thật làm ta bất ngờ.
Đứa bé còn nhỏ như vậy rất non nớt, giao cho người khác nuôi dưỡng, làm sao yên tâm được.
Trương Mại lắc đầu:
- Ta cũng nghĩ không thông lắm. Người một nhà thân mật đầm ấm ở với nhau chẳng phải rất tốt sao, cớ gì phải đem con cho làm con thừa tự. Cho dù thái phu nhân gia sản phong phú, tương lai đứa bé chẳng qua chỉ được nhiều thêm một phần gia nghiệp thôi, không đáng vì điều này mà cốt nhục phân ly.
Nhưng có người vẫn cứ nguyện ý gửi con đi. Những người được liệt kê trên tờ giấy Tuyên Thành này, toàn bộ đều là những người muốn con mình làm con thừa tự. Có lẽ kiếm thêm một phần gia sản thực sự không dễ, những phụ mẫu này vì muốn con mình cả đời áo cơm không lo nên cam chịu không tự mình nuôi con.
A Trì than thở với Trương Mại vài câu, rồi trầm ngâm nói:
- Khách quan quan sát vài ngày, nhất thiết phải chọn cho thái phu nhân một tiểu tôn tử phấn điêu ngọc mài (mặt đẹp như tượng điêu khắc, da mịn như ngọc đã qua mài giũa, thường dùng để khen vẻ đẹp của các em bé), thông minh khả ái. Như vậy, sau khi thái phu nhân dọn ra ngoài có thể ngậm kẹo đùa cháu, an hưởng tuổi già, không còn quạnh quẽ nữa.
Trương Mại mỉm cười:
- Quá tốt, chính là làm như vậy.
Thứ nhất, vì nghĩ cho thái phu nhân, bà ấy nên có một tiểu tôn tử theo làm bạn giải sầu. Thứ hai, tuy đã phân gia nhưng bà ấy vẫn ở Ngụy quốc công phủ, mình thân là chủ nhân, nên quan tâm đến lão nhân gia, không thể để cuộc sống của lão nhân gia vắng vẻ hiu quạnh được.
Thương lượng xong chính sự, A Trì ngáp một cái:
- Mệt quá, ngủ.
Trương Mại nhẹ nhàng ôm nàng:
- Nhất Nhất, vậy chúng ta đi ngủ, được không?
A Trì rơi vào trong lồng ngực ấm áp, mơ hồ trả lời:
- Được.
Rồi bị ôm đến trên giường.
Sáng sớm hôm sau tỉnh lại, A Trì căn dặn người chuẩn bị tốt hí kịch, rượu ngon đãi khách. Ngụy quốc công phủ thân nhân đông đảo, đồng liêu, đồng đội của Trương Mại cũng nhiều, mấy ngày liên tiếp, trong sảnh của thiên viện đều là kịch, rượu, tiếng đàn du dương, tiếng cười nói, bạn bè thân thích tới tới lui lui, nối liền không dứt.
Bên thái phu nhân mỗi ngày đều mời các chị em dâu trong tộc, các tỷ muội ngày xưa đến uống rượu tất niên, ôn chuyện cũ, vô cùng náo nhiệt.
- Bà ấy vậy mà không lập tức gây náo loạn.
Người khác thì không nói nhưng Trương Dũ và Đường thị đang chờ xem chuyện vui không khỏi có chút thất vọng. Thái phu nhân trước giờ tính tình nóng nảy, vậy mà nay cũng học được mặt không đổi sắc, ẩn nhẫn không phát?
Đường thị tấm tắc:
- Bà ấy có tiến bộ, biết đang Tết nhất, không thích hợp làm ầm ĩ. Thật khiến người ta phải nhìn với cặp mắt khác xưa. Trước đây bà ấy nắm chặt sản nghiệp trong phủ không buông, tộc trưởng đích thân ra mặt, bà ấy cũng chỉ nhả ra từng chút từng chút, hễ không thoải mái là không làm.
Trương Dũ khinh thường nhìn về phía viện của Lâm thị:
- Xem xem bà ấy có thể nhịn được mấy ngày! Chỉ dựa vào bà ấy mà muốn làm ra vẻ bụng dạ thâm trầm được à.
Bà ấy căn bản không phải người biết tính toán, sở trường giỏi nhất trong đời chính là gây khó dễ cho thứ tử, thực sự gặp chuyện thì không hề có chủ kiến.
Hai phu thê họ nào biết thái phu nhân không làm ầm ĩ là do người hầu bên cạnh tận lực khuyên nhủ:
- Bây giờ nhà ai không ăn Tết, nếu người đi làm phiền tộc trưởng lúc này, ông ấy sao có giọng điệu tốt được. Dù sao trong tháng giêng chuyện gì cũng cần quốc công gia ứng phó, người sao không hoãn một chút, đợi qua nửa tháng rồi hãy nói?
Còn có người cơ trí đi Phong Thành hầu phủ báo cho cửu cô nãi nãi Trương Tư, Trương Tư sai bà tử tâm phúc qua khuyên nhủ thái phu nhân:
- Lỗ mãng tố cáo là không được. Không bằng người trước tiên hãy ôn chuyện cũ với các lão tỷ muội, thăm dò ý tứ họ đã.
Thái phu nhân cảm thấy lời này có lý, cho nên liên tục mời khách mấy ngày liền, trong bữa tiệc không thể thiếu việc kể khổ:
- Chất tôn ghét bỏ ta đến vậy đấy. Ngụy quốc công phủ này thực sự không ở được rồi.
Các tỷ muội ngày xưa lòng đầy căm phẫn:
- Đây là quy củ nhà ai chứ? Hắn đã thừa kế tước vị của bá tổ phụ, sao dám không đối xử tử tế với bá tổ mẫu?
Các chị em dâu trong tộc phần lớn đùa cợt:
- Lão tẩu tử thật sự tinh thần tốt, nếu những chuyện này ở nhà muội sớm đã giao cho con cháu và mấy đứa dâu rồi, muội chỉ cần hưởng phúc, không thì sao lòng thảnh thơi được.
Có người hơi cay nghiệt, ngoài cười trong không cười nói:
- Chi phí hàng ngày, hàng tháng, nội quyến chúng ta cứ đến phòng thu chi lĩnh, tự có định số. Nữ nhân ấy mà, trượng phu còn thì dựa vào trượng phu; trượng phu đi trước thì dựa vào con cháu, nào có đạo lý chi phí hàng ngày, hàng tháng còn phải tự mình lo liệu chứ.
Những người này biết rõ thái phu nhân đã ở góa, dưới gối chỉ có thứ tử nhưng đều không thân thiết.
Thái phu nhân tức gần chết.
Đến mồng mười tháng giêng, thái phu nhân thực sự không nhịn được nữa, sai người đi mời tộc trưởng. Người hầu bên cạnh vẫn hết sức khuyên nhủ, thái phu nhân cười lạnh nói:
- Đã qua mồng năm, mọi việc thông thường cũng nên xử lý rồi.
Qua khỏi mồng năm, tuy vẫn trong Tết nhưng đã không còn kiêng kỵ.
Đám người Thân ma ma thật sự khuyên không được, đành phải theo lời đi mời tộc trưởng. Tộc trưởng tuổi tác đã cao, đang ở nhà với con cháu vây quanh, an hưởng thú vui gia đình, nghe thái phu nhân mời thì khẽ nhíu mày, không quá tình nguyện đi.
Cuối giờ Thân, Trương Mại và A Trì đã bận rộn cả ngày, tiễn vị khách cuối cùng xong, mới ngồi xuống lấy hơi thì có người tới bẩm:
- Tộc trưởng đại nhân đang ở chỗ thái phu nhân có lời mời quốc công gia và phu nhân.
Trương Mại khách khí nói:
- Trong phủ mời khách uống rượu tất niên, có công chúa hoàng thất, có ngoại thích, có gia đình huân quý, có thông gia, ai nấy đều thân phận tôn quý. Ngươi thưa với tộc trưởng đại nhân và thái phu nhân, sau khi tiễn khách quý đi, phu thê chúng ta sẽ lập tức qua đó.
Đuổi người vừa tới đi, hai phu thê nghỉ ngơi một lát, chậm rãi uống chung trà, rồi mới đứng lên. Người làm chủ gia đình rất bận rộn có biết không, khó có thể gọi là đến được. Trong nhà có khách, đương nhiên phải lấy khách làm đầu.
Đến khi hai người thong thả đi tới, còn chưa vào nhà đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng của thái phu nhân:
- Không để ta vào mắt thì thôi, nhưng thể diện của ngài bọn họ cũng không cho, thực sự là không xem tộc trưởng ra gì mà.
Giọng nói của tộc trưởng trong nhẹ nhàng mang theo uy nghiêm:
- Chúng ta tuy là trưởng bối nhưng cũng là người nhà, giữa người nhà với nhau, cần gì quá khách sáo như vậy. Ngược lại với khách thì không thể sơ suất. Huống hồ trong phủ mời đến đều là khách nhân tôn quý, càng không thể lơ là.
Bà cho là vợ chồng bọn họ giống bà, ở nhà rảnh rỗi không có việc gì làm? Bọn nhỏ tiếp khách bận đến tối mày tối mặt, trễ một chút có sao đâu.
Trương Mại và A Trì nhìn nhau cười, sánh vai vào phòng. Tiểu nha đầu chờ sẵn tươi cười hành lễ vấn an, ân cần vén rèm, hầu hạ hai người bước vào. Hai người nho nhã lễ phép vấn an:
- Tộc trưởng gia gia, thái phu nhân.
Trương Mại anh tuấn cao lớn, A Trì duyên dáng xinh đẹp, hai người vừa bước vào phòng, trước mắt mọi người như tỏa sáng. Tộc trưởng uy nghiêm đã quen, chợt thấy một cặp xứng lứa vừa đôi như vậy, trong mắt cũng toát ra ý vui thích và thưởng thức. Thái phu nhân căm hận nhìn A Trì, đây chính là nữ tử kế tục mình trở thành Ngụy quốc công phu nhân, trẻ tuổi không hiểu chuyện như vậy, nàng ta cũng xứng sao.
Trương Mại tươi cười cùng tộc trưởng nói ít sự vụ trong tộc, tộc trưởng vuốt râu mỉm cười:
- Từ khi con quyên trăm mẫu ruộng tốt cho trường học trong tộc, chi phí trường học đã dư dả rất nhiều. Trương gia chúng ta không chỉ xuất hiện tướng quân như con mà cũng phải xuất hiện nhiều trí thức mới tốt, mới phồn vinh được.
Trương Mại cùng tộc trưởng nói chuyện rất hòa hợp, thái phu nhân kiềm nén phẫn nộ trong lòng, mở miệng:
- Hôm nay mời ngài tới là xin ngài chủ trì công đạo, cũng xin quốc công gia thương xót. Chúng ta cô nhi quả mẫu, cuộc sống khó khăn, không cầu gì khác, chỉ cầu có cơm ăn áo mặc, đã hài lòng mãn nguyện rồi.
Khi bà nói đến ba chữ “quốc công gia”, âm thanh kéo ra thật dài, rõ ràng là châm chọc.
Tộc trưởng hơi cau mày:
- Chỉ cầu có cơm ăn áo mặc, lời này là thế nào? Gia nghiệp phân cho chi thứ hai là phần tốt nhất, bà kinh doanh thế nào mà không đủ dùng, không lo nổi chuyện áo cơm?
Lão đầu tử giảo hoạt này! Trong lòng thái phu nhân thầm mắng.
Không đợi thái phu nhân mở miệng biện bạch, tộc trưởng tiếp tục chậm rãi mà uy nghiêm nói:
- Lão tam, lão tứ đều đã đến tuổi trung niên, làm người ổn thỏa, gia nghiệp này trong tay bà kinh doanh không được, vậy thì chia cho bọn họ đi!
Thái phu nhân càng thêm tức giận. Gọi ông tới là xin ông giúp ta, chứ không phải để ông hạ thấp ta! Bảo ta đem gia nghiệp chia cho hai tiện chủng do tiện nhân sinh kia, đừng hòng! Hai người họ muốn gia nghiệp hả, chờ ta chết đi.
Tộc trưởng cau mày. Thái phu nhân khó ứng phó vô cùng, bà ấy có thể sống yên ổn ở Thiên viện đã không dễ dàng, tội gì phải đụng chạm đến bà ấy? Làm bà ấy nóng nảy, ngang ngược, lại là một tràng hỗn loạn.
Thái phu nhân khinh thường nhìn về phía Trương Mại và A Trì, hai ngươi có tài đức gì mà sở hữu tòa phủ đệ này, hưởng phần phú quý này! “Tiểu nhân nhà tốt cao sang, Ngày thường thóc lúa đầy tràn trong kho”, không có thiên lý, không có thiên lý mà.
Tộc trưởng từ từ hỏi Thân ma ma:
- Chuyện này là thật à?
Ông đã từng này tuổi, làm việc luôn cẩn thận, quen đem sự thật hỏi cho tường tận, cân nhắc lợi hại rõ ràng, rồi mới tỏ thái độ. Thân ma ma thấy thế mừng rỡ, tỉ mỉ đem chuyện hôm qua kể lại một lần, cực kỳ chi tiết. Trương Mại và A Trì mỉm cười lắng nghe, không bỏ sót một từ.
Thái phu nhân thanh thanh cổ họng, chất vấn:
- Chỉ vì ta dạy dỗ Từ thị mà hắn dám đối xử với ta như thế! Thiếu nữ trẻ người non dạ, không để ý danh tiết, đêm khuya mới trở về còn ra thể thống gì?
Tộc trưởng nổi giận:
- Con bé không phải ra ngoài một mình mà là ra ngoài với trượng phu!
Càng nói càng không có giới hạn rồi, lời này là lời nhảm nhí gì vậy?
Thái phu nhân phẫn nộ:
- Ngài nhất định giúp họ phải không? Tốt, tốt, hai người họ một người là Ngụy quốc công, một người là quốc công phu nhân, ngài sợ quyền thế, muốn bênh vực họ, ta không còn gì để nói.
Bà quay đầu nhìn Trương Mại:
- Vậy xin quốc công gia đại phát từ bi, thưởng cho chúng ta một miếng cơm ăn.
Trong giọng nói tràn đầy oán độc, nghe làm người ta lạnh cả người.
Tộc trưởng vừa tức giận vừa hơi do dự. Rất rõ ràng, thái phu nhân hay Trương Mại cũng vậy, để ý không phải mấy lượng bạc kia mà là tranh mặt mũi. Lời của Trương Mại đã ra khỏi miệng, không thu hồi thì thái phu nhân làm trưởng bối không thuận theo sẽ không buông tha, thu hồi thì về sau hắn ở Ngụy quốc công phủ này còn gì là uy tín, còn thu phục người thế nào?
Trương Mại hiểu lòng người cỡ nào, sao lại để tộc trưởng lâm vào thế khó xử. Hắn hơi mỉm cười, nụ cười như gió xuân tháng ba:
- Thái phu nhân quá lời rồi. Bất luận người sống hay người chết, chỉ cần là thê tử, con cháu của nhị bá tổ phụ, một người cũng sẽ không bị đói, ai cũng có cơm ăn.
“Bất luận người sống hay người chết” là ý gì? Thái phu nhân đề cao cảnh giác.
Trương Mại thành khẩn nhìn lão tộc trưởng:
- Tộc trưởng gia gia, không chỉ người sống muốn ăn cơm mà nhị bá tổ phụ và đại bá phụ dưới hoàng tuyền cũng muốn ăn cơm! Nếu không tìm con thừa tự cho đại bá phụ thì con không đành lòng.
Tộc trưởng vui mừng gật đầu:
- Đứa trẻ ngoan, đứa trẻ ngoan!
Nhìn sự độ lượng của đứa trẻ này, đúng là không còn gì để nói. Cậu ta kế thừa tước vị Ngụy quốc công mà có thể nghĩ đến việc tìm con thừa tự cho tiền Ngụy quốc công, quả là hiếm thấy.
Thái phu nhân run lẩy bẩy đứng dậy, chỉ vào Trương Mại lạnh lùng nói:
- Ngươi có ý gì? Những đứa trẻ trong tộc này căn bản không đứa nào xứng làm con thừa tự cho nhi tử của ta, ngươi bỏ ý định này đi!
Tộc trưởng khó tránh không vui. Thử hỏi nhi tử nhà ai đã chết mà không muốn nhận con thừa tự? Bà chẳng qua chỉ có kế tôn tử, hương khói nhà bà bị đứt thì quanh năm bốn tháng, ai sẽ đi viếng mộ, đốt vàng mã, cúng trà cúng cơm?
A Trì luôn mỉm cười ở bên cạnh nhìn. Thái phu nhân trong lúc vô tình thấy khuôn mặt thanh xuân mỹ lệ của nàng và ý cười rõ rệt kia, vừa đố kị vừa oán hận:
- Sự cố hôm qua đều tại ngươi mà ra, Từ thị, ngươi mới qua cửa được bao lâu mà đã gây chuyện rồi!