- Trang chủ
- Trở Về Năm Tháng Bố Tôi Là Hotboy
- Chương 15: Chương 15:
Tác giả: Xuân Phong Lựu Hỏa
Thẩm Quát xử lý xong Trần Nguyệt Cầm, xoay người bước qua mấy con ngõ nhỏ, đến một cửa hàng Trần gia trên phố.
Cửa tiệm khóa hờ, anh đẩy cửa bước vào, tiếng “kẽo kẹt” chói tai vang lên giữa màn đêm yên tĩnh.
Trần nhà có ánh đèn lạnh lẽo, ánh sáng mờ mờ, căn phòng hẹp bày đầy đĩa, mấy đống vải buộc vào nhau, la liệt ở góc phòng.
Thẩm Quát bước vào thì va phải cái đĩa, vang lên âm thanh lạch cạch.
Một chàng trai mặc áo ba lỗ đang khom người sửa lại mấy cái túi, nghe tiếng động bèn ngẩng đầu lên, nhìn thấy Thẩm Quát, ngạc nhiên vui mừng: “Anh Thẩm, sao anh lại tới đây?”
“Đến xem xem” Thẩm Quát che mũi, nhịn không được hắt xì.
“Hầy, chỗ em vừa nhập hàng về, anh cứ ngồi đại chỗ nào cũng được.”
Tên nhóc này là Chung Khải, tuổi xấp xỉ Thẩm Quát, sớm đã nghỉ học vì hoàn cảnh gia đình, bây giờ cậu đang làm đủ các thể loại hàng để bày bán dưới chân cầu, mỗi lần nhìn thấy bóng dáng anh, đều muốn kéo Thẩm Quát đến làm cùng.
“Anh Thẩm, sao anh lại có thời gian đến chỗ em chơi?”
Vì là bạn từ nhỏ, Thẩm Quát cũng không vòng vo với cậu, nói: “Tôi muốn hợp tác kinh doanh với cậu, kiếm chút tiền.”
Chung Khải chau mày, tò mò hỏi: “Không phải anh đang làm phòng nhạc cùng tụi Ngô Cường sao? Sao lại, lẽ nào phòng nhạc kiếm không được bao nhiêu?”
“Không phải, kiếm được rất nhiều” Ánh mắt Thẩm Quát lành lạnh: “Nhưng tôi chuẩn bị rút lui, sau khi rút cổ phần, muốn kinh doanh với cậu.”
“Tại sao?”
Gác lại việc làm đang hái ra tiền, không giống với tác phong của anh.
“Bọn họ làm ra một vài chuyện không tốt lắm” Thẩm Quát trầm giọng: “Tôi sẽ tìm ra chứng cứ, bắt bọn họ phải chịu trách nhiệm.”
Chung Khải có nghe qua chuyện cháy ở khu phố giải trí, Ngô Cường kia vốn là tên du côn, chuyện hỏa hoạn có khả năng cao là liên quan đến y. Là bạn từ nhỏ, cậu đương nhiên ủng hộ Thẩm Quát rút cổ phần, tránh khỏi đám côn đồ kia.
“Nhưng anh Thẩm à, buôn bán rất khó khăn đó, đầu tắt mặt tối, anh còn phải đi học, chắc không có nhiều thời gian đâu.”
Thẩm Quát ngồi lên ghế, châm điếu thuốc, nhẹ bẫng nói: “Hết học kỳ này thôi học.”
“Gì gì gì! Thôi học?”
Chung Khải nhìn vẻ mặt Thẩm Quát, trong lòng có chút không hiểu nổi, trước kia cậu luôn muốn Thẩm Quát bỏ học cùng cậu buôn bán, nhưng Thẩm Quát chưa từng đồng ý.
Thẩm Quát không giống Chung Khải, Chung Khải biết mình không hợp với chuyện học hành, nên bỏ học buôn bán.
Nhưng Thẩm Quát không chỉ thích đi học, mà còn học rất giỏi, thành tích rất cao, mặc dù tan học bị công việc cuốn lấy, nhưng anh vẫn luôn xếp top 1, 2.
Bây giờ bỗng nói không đi học nữa, khiến Chung Khải có chút hoảng.
“Có phải bệnh tình của chú chuyển biến xấu không? Có khó khăn gì, anh cứ nói với anh em!”
Thẩm Quát trầm ngâm giây lát, chỉ nói vài từ: “Muốn kiếm tiền thôi.”
“Không phải anh vẫn đang kiếm tiền đó sao” Chung Khải hỏi đến cùng: “Hơn nữa, bệnh của chú vẫn có tiền trợ cấp, anh không nhất thiết phải bỏ học chứ.”
“Quá ít, không đủ” Thẩm Quát thu mắt, lắc lắc đầu: “Ông đây nghèo quá rồi.”
Nghèo đến nỗi muốn nhìn cô, cũng cảm thấy đang mạo phạm.
Không xứng.
Chung Khải quen Thẩm Quát mười năm, thậm chí gia cảnh không tốt đến mấy, anh vẫn luôn tự tin, vì anh có đủ năng lực, muốn gì đều có thể dựa vào hai bàn tay mình đạt được.
Đây là lần đầu tiên, ánh mắt Thẩm Quát ánh lên vẻ tự ti mà mù mịt.
Thẩm Quát mờ mịt, chỉ có một nguyên nhân.
Chung Khải khó tin nhìn hắn: “Lẽ nào, thích con gái nhà ai rồi?”
Thẩm Quát tiện tay mở ra một chiếc đĩa, là bộ phim “Xuân quang xạ tiết” của Trương Quốc Vinh và Lương Triều Vỹ.
Anh thu mắt lại, lông mi dài rẽ run, không đáp lại.
*
Buổi chiều, Lục Yên đến phố giải trí tìm Thẩm Quát, muốn trả lại tờ 100 tệ cô giành về từ tay bố mình.
Công việc của Thẩm Quát rất vất vả, 100 tệ đối với anh mà nói không hề nhỏ.
Gian phòng đối diện bị cháy đang tu sửa, bên ngoài vẫn cháy đen, một đám cháy lớn như vậy mà không có ai thương vong, thật sự quá may mắn.
Tuy Lục Trăn bày trò để chống lại Thẩm Quát, nhưng anh vẫn lo lắng thấu đáo, có trách nhiệm với việc mình làm.
Nhưng rõ ràng ai cũng nhìn ra, trận hỏa họa này, có liên quan đến phòng nhạc đối diện.
Cảnh sát cũng từng điều tra phòng nhạc kia, điển hình là cổ đông lớn nhất là Ngô Cường và Triệu Thậm, nhưng hoài nghi vẫn chỉ là hoài nghi, không có bằng chứng đành từ bỏ.
Kẻ phóng hỏa biết rõ căn phòng ở dưới hầm, sơ tán người sẽ có bất cập, nếu không kịp thời sẽ có thể có thương vong, nhưng lại không thèm quan tâm, thật sự quá ác độc.
Nhất định phải tìm được kẻ phóng hỏa, để chịu sự trừng trị của pháp luật.
Lục Yên đang miên man suy nghĩ, bỗng chợt thấy bóng Thẩm Quát bước vào phòng nhạc đối diện, cô chưa kịp gọi, anh đã biến mất.
Lục Yên hết cách, đành đi theo vào phòng nhạc.
Phòng nhạc của Lục Trăn là thuộc dạng miễn phí, nhưng phòng này là kiểu buôn bán, nên thiết bị cũng cao cấp hơn hẳn, sân khấu cũng lớn hơn, trang trí xa hoa.
Vì vụ cháy kia mà phòng nhạc này làm ăn rất tốt, không ít cặp đôi đến đây khiêu vũ, nhảy múa, bên trên sân khấu có dàn nhạc đến hát.
Cô nghe Tề Ngọc Hoàn nói phòng nhạc này cũng có cổ phần của Thẩm Quát, cho nên anh thường xuyên đến đây.
Trên ghế tròn ở giữa phòng có mấy người đàn ông đang ngồi uống rượu, Lục Yên liếc mắt là nhận ra ngay, bọn họ chính là những cổ đông của phòng nhạc này, trong đó có một kẻ mặt sẹo tên là Ngô Cường, ngồi bên cạnh y là Triệu Thậm, nghe nói đều không phải loại tốt đẹp gì.
Ngô Cường thấy Thẩm Quát đến, vẫy vẫy tay: “Tiểu Thẩm, qua đây ngồi.”
Thẩm Quát bước qua, cô gái váy ngắn ngồi bên Ngô Cường lập tức đứng dậy nhường chỗ cho anh, còn rót cho anh một ly rượu đầy đưa đến trước mặt.
Ngô Cường nói lớn: “Đến muộn là phải phạt rượu!”
Trên mặt Thẩm Quát vẽ lên tia cười giả dối, nhận chén rượu một hơi cạn sạch.
“Tốt lắm! Anh đây rất thích làm việc với con người dứt khoát như Thẩm Quát! Tiểu Ni, rót cho cậu ấy ly nữa.”
Cô gái mặc váy ngắn lại rót thêm cho Thẩm Quát mấy ly, anh không hề từ chối, uống từng ly một.
Những cậu trai xung quanh đều vỗ tay tán thưởng.
Bọn họ thích chuốc Thẩm Quát uống rượu, một là vì anh còn là học sinh, muốn đùa giỡn anh, hai là vì người uống rượu vào, nói chuyện cũng sẽ không kiêng kỵ nữa.
Lục Yên nhìn Thẩm Quát chơi vui vẻ cùng bọn họ như vậy, e là vụ hỏa hoạn lần này, không hy vọng gì vào anh được rồi.
Thực ra Lục Yên cũng hiểu, dù gì phòng nhạc này cũng có cổ phần của anh, con người đều như thế, hướng lợi tránh lại.
Vào đúng lúc Lục Yên cảm thấy vô vị muốn rời đi, bỗng nghe Thẩm Quát nói một câu: “Anh Ngô, chuyện phòng nhạc đối diện, làm cũng sạch sẽ thật đấy.”
Bước chân cô dừng lại.
Không thể tin được, Thẩm Quát lại... nói như thế.
Đáy mắt Ngô Cường lóe lên tia phòng bị, lại rót cho anh một ly rượu: “Cậu nói gì, anh nghe không hiểu."
Thẩm Quát nâng ly lên, nhẹ chạm vào ly của y: “Anh Vương, không cần phải giấu tôi, tên tiểu tử Lục Trăn đó là nhắm vào tôi, gây khó dễ cho việc làm ăn của chúng ta, tôi cũng ghét nó.”
Ngô Cường nhìn Thẩm Quát, thấy anh đã ngà ngà say, cũng bình tâm lại, chỉ nói: “Tên tiểu tử Lục Trăn tự làm tự chịu, ỷ mình có chút tiền của ông bố mà dám đối phó với chúng ta, chưa thiêu chết nó trong đó là may cho nó rồi.”
Nghe đến câu này, tay Lục Yên cuộn thành nắm đấm.
Vào lúc này, phục vụ đến trước mặt hỏi cô muốn dùng gì.
Lục Yên đội mũ áo khoác lên, sau đó thản nhiên bước đến ngồi ghế trống gần với bọn chúng, gọi một ly cốc-tai.
Thẩm Quát rót một ly rượu cho Triệu Thậm, cười nói: “Anh Triệu nói xem.”
Đầu óc Triệu Thậm đơn giản, có rượu vào liền bắt đầu chém gió: “Là ông đây gọi người phóng hỏa đó, hừ, ông đây chính là giết gà dọa khỉ, để khắp con phố này đều biết, chống đối lại mấy anh em mình thì không có kết cục tốt đẹp đâu!”
Cốc rượu trong tay Lục Yên rớt xuống, phát ra tiếng “xoảng”.
May mà phòng nhạc ồn ào, không ai chú ý đến, chỉ có Thẩm Quát nghiêng đầu nhìn về phía cô.
Ngô Cường hất ly rượu vào Triệu Thậm, cao giọng: “Nói cái gì đấy, mày uống say quá rồi, chuyện phòng nhạc kia không liên quan gì đến chúng ta cả, đừng có nói lung tung ở đây.”
Triệu Thậm bị rượu hất vào mặt, tỉnh ra, cười hì hì: “Ờ, là nói bậy, nói bậy thôi!”
Lục Yên đứng dậy muốn rời đi, cô phải nhanh chóng báo cảnh sát chuyện vừa nghe, kẻ phóng hỏa là đám người Triệu Thậm và Ngô Cường.
Mà vào lúc này, có một thanh niên bước đến bên cô, hỏi: “Người đẹp, khiêu vũ không?”
“Không không, tôi phải về rồi” Lục Yên kéo áo khoác lên, xoay người rời đi.
Tên thanh niên này lại không định dễ dàng buông tha cô, dây dưa nói: “Sớm vậy mà đã về à, yếu quá đấy!”
“À, vì nhà có việc” Lục Yên chỉ muốn lập tức rời khỏi đâu, tránh để bọn Ngô Cường nhận ra.
“Chơi tý đã rồi đi không muộn mà” Tên thanh niên nắm lấy cổ tay Lục Yên, xem chừng là muốn giở trò lưu manh.
Ngô Cường chú ý đến đôi nam nữ đang dây dưa kia, nói với cấp dưới: “Đi xem tình hình đi, thời gian này đừng để xảy ra chuyện.”
“Tôi đi.”
Thẩm Quát đứng dậy, bước về phía Lục Yên.
*
Lục Yên chau mày, tên này hình như say rồi, cứ giằng co không chịu buông tay cô. Vào lúc này, một bàn tay bắt lấy tay tên kia, gạt mạnh tay y khỏi tay Lục Yên.
Tên thanh niên khó chịu to tiếng với Thẩm Quát: “Này, có biết nhường người đến trước không hả, cô gái này là tao nhắm trước.”
Nếu đổi lại là tính cách thường ngày của Thẩm Quát, anh lập tức bẻ gãy tay tên này, nhưng bây giờ... anh không muốn gây kinh động, vì thế anh đưa tay giữ chặt vai Lục Yên, kéo cô vào lồng ngực, trầm giọng nói:
“Ngại quá, đây là bạn gái của tao.”
Lục Yên ngạc nhiên nhìn Thẩm Quát, thiếu niên im lặng, ánh mắt như kiếm, vào lúc nói lời này, trên mặt không mang chút biểu cảm nào.
Tên kia vừa nghe Thẩm Quát nói vậy, lại thấy Lục Yên ngoan ngoãn nép vào lồng ngực anh, tuy không cam tâm nhưng cũng không thể tiếp tục được, ngượng ngập bỏ đi.
Lục Yên bây giờ ngoan ngoãn như gà con, nép vào lồng ngực anh, để anh dẫn mình ra khỏi phòng nhạc.
Mà chính vào lúc này, Ngô Cường ở phía sau bỗng nói: “Thẩm Quát, đợi chút, cô gái này... nhìn quen quen đó.”