- Trang chủ
- Tú Cầu Bất Đường Hoàng
- Chương 4: Uy Cước
Tác giả: Phôi Chanh
Từ khi ta cùng Diệp Tử nói chuyện ta mất trí nhớ sau, nàng cùng người nhà của nàng đều rất chiếu cố ta, quả thật xem ta giống như là con gái họ. Nhưng mà ta cũng không thể mỗi ngày ăn uống chùa ngủ không mặc không ở nhà nàng được chứ?
Làm một tên đặc công, đọc nhiều hiểu rộng có là điều cơ bản, võ có y trị đó là tất yếu, mà kỹ năng này vừa nói đều phải trang bị, mọi thứ học một tinh hoa là được, cho nên nói, đặc vụ quả thực chính là một người vạn năng, tuy là không phải máy móc, nhưng mà có thể nói là một suy nghĩ máy móc.
Lúc đặc vụ thực hiện nhiệm vụ, lòng dạ mọi người đều vô cùng độc ác, không có bất luận cảm tình gì để nói. Thế nhưng, nhóm đặc vụ xếp ở ngoai như chúng ta, chúng ta đều do được Tam Nương cứu, tất cả chúng ta cũng không có thứ gì để dựa vào, nhưng Tam Nương đối với chúng ta đều thân như tỷ muội, vì lẽ đó, ta thích Tam Nương cũng không tránh được.
Mặt trên thì chấp hành nhiệm vụ, Tam Nương chỉ cần chúng ta hoàn thành nhiệm vụ là tốt rồi, không cần làm them những chuyện dư thừa. Bởi vậy, chúng ta cũng rất ít khi giết người. Lúc đầu khi biết người kia bước vào trong lòng Tam Nương, mỗi ngày chúng ta gần như đều trải qua tình cảnh cùng máu cùng dục.
Cuối cùng cuối cùng, tất cả đều tiêu tan. Xa
Bây giờ ta lại đến chiếu cố Diệp Tử, có thể giúp đỡ đều dễ như trở bàn tay, Ngắm nghía hoàn cảnh chung quanh một hồi, cuối cùng chọn một cây mây khá là thô, chăm chú cột vào hông của mình, từ từ leo xuống. Một đóa hoa màu trắng tinh đang nở rực rỡ trên vách núi, từ từ leo qua bên cạnh, cầm lấy công cụ, trực tiếp ngay rễ mà đào ra, nhẹ nhàng để vào trong giỏ nhỏ bên người, lại leo lên trên.
"Xem, ta đào được rồi." trực tiếp đưa cái kia đựng màu trắng tinh tiểu hoa tiểu lam tử qua cho Diệp Tử.
"Ừ, thực sự là đa tạ tiểu dục nhà ta a ~~" Diệp Tử rất vui mừng một tay ôm tiểu lam tử, một tay ôm cánh tay Lạc Dục đi về nhà.
"Gia Trấp* ~~ ngươi xem." Chỉ từ khi phát hiện Diệp Tử và nước dừa có cách đọc giống nhau, thì không tự giác kêu lên, hơn nữa Gia Trấp cũng cảm thấy mới mẻ thì cũng tiếp nhận. Tất nhiên, có lần nói sai, có lần không cẩn thận tự xưng mình là "Dục Dũng"* sau đó, hàng ngày Gia Trấp đều gọi ta như vậy, ôi ~ vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
"Oa, bươm bướm thật là đẹp a!" Gia Trấp nhìn thấy tiểu hồ điệp màu tím nhạt, nhảy nhảy nhót nhó chạy đi bắt.
"Này! Cẩn thận một chút, nhìn đường a!" Thân là đặc vụ cần phải cảnh giác, đi theo mù quáng như vậy, không để ý dưới chân, nhất định sẽ té.
"Ngươi cho là ta là ngươi a, như thế... A!" Ngiệm chứng...
"Đã kêu ngươi nhìn đường, vẫn không nghe, hồ điệp thì nhìn, không phải để đuổi theo, ngươi càng đuổi nó càng bỏ chạy càng xa, trái lại nếu ngươi yên lặng, nó mới có thể tới gần ngươi." Một bên kiểm tra thân thể của nàng, một bên giáo dục cái tên tiểu bất điểm này, mặc dù cùng tuổi với thân thể này của ta, 28 tuổi, 16.
"Xem ra ngươi biết được rất nhiều nha ~~ không hổ là Dục Dũng chuyên dụng nhà ta!" Gia Trấp vẻ mặt tán thưởng.
"Ngươi thật đúng là nói nhiều, xem, chân ngươi bị trẹo rồi." Ta tức giận nói.
"A! Đúng là bị trẹo rồi. Dục Dũng, ngươi cõng ta đi." Dứt lời, Gia Trấp mở rộng hai tay, một bộ dạng muốn ôm ôm.
"..."
"Ngươi rốt cuộc là trẹo thật hay giả trẹo, không đau sao?" Hoài nghi vô cùng hoài nghi.
"Đau, thế nhưng là thói quen."
"Vậy ngươi tự mình đi đi, không cõng." Dứt lời, rời đi.
"Này! ~~~ Sao ngươi có thể bỏ rơi một người đáng yêu như ta ở đây a, vạn nhất gặp phải sắc lang làm sao bây giờ a~"
Không phản ứng, tiếp tục đi.
"Này! ~~ Sao ngươi lại không có lương tâm như thế a, vạn nhất ta chết ở đây làm sao bây giờ a~~~"
Tiếp tục đi.
"Này! Nếu ngươi không trở lại, ta khóc cho ngươi xem a!~~~"
....
"Oa oa oa ~~~~" vang vọng núi rừng, món ăn dân dã nhảy tưng.
Hồi lâu, trở lại. Trên tay còn cầm vài món ăn dân dã.
"Gia Trấp, ngươi khóc đủ chưa?" Ngồi xổm người xuống, nhìn hai mắt có chút sưng đỏ, có chút đau lòng. Này không phải khóc thật đi.
"Hì hì ~~ Dục Dũng, ta biết ngươi sẽ không vứt bỏ ta." Gia Trấp trực tiếp ôm Dục Dũng gắt gao, rất sợ nàng chạy.
Nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng nàng, "Được rồi, được rồi, đừng khóc. Không phải ta đang ở bên cạnh ngươi sao?"
"Ừ." Hung hăng gật đầu tán thành.
"Trước tiên thả ta ra, sắp thở không được."
"Không muốn, vạn nhất ngươi chạy thì sao? Để lại một nử tử yếu đuối như ta cô đơn lẻ loi ở trong rừng qua đêm? Còn bị thương." Gia Trấp kiên quyết không chịu buông tay ra.
"Ta không rởi đi, thật sự. Bôi thuốc trước."
Gia Trấp nghe lời buông tay ra, có điều vẫn gắt gao kéo lấy ống tay áo của ta. Tuy rằng bôi thuốc có chút phiền phức, nhưng không làm sao được.
Đem lá cây trong ngực đối với ngoại thương rất hữu hiệu bỏ vào trong miệng nhai nhai, có chút đắng chát, có điều cũng không sao, kiếp trước so với đây càng cay đắng càng ăn được nhiều.
Đem cặn lá cây trong miệng nhả ra, đặt ở chỗ treo chân, lại tiếp tục băng bó đơn giản xuống, là tốt rồi.
"Vừa đi tìm lá cây?"
"Ân."
"Dục Dũng ngươi thật tốt."
"Cảm ơn."