- Trang chủ
- Từ Mạt Thế Xuyên Đến Cổ Đại Sinh Hoạt
- Chương 6: Chương 6
Tác giả: Hồng Yêu Yêu
Trùng hợp gặp được ca nhi
Nửa tháng sau, căn nhà cũng sửa gần xong, đồ đạc đặt từ thợ mộc cũng được chuyển đến, cuối cùng cổng sân cũng được thay mới, đem đồ đạc đặt vào trong nhà, Bùi Thiệu Nhung lập tức từ nhà Tần thẩm dọn vào ở.
Sau khi trả tiền công cho công nhân đã hoàn thành công việc, Bùi Thiệu Nhung dành cả ngày để dọn dẹp nhà cửa, thay giường ngủ, chuẩn bị chảo, dầu, muối, gia vị, giấm, v.v.
Tới chào tạm biệt Tần thúc và Tần thẩm, Bùi Thiệu Nhung nóng lòng muốn chuyển đến tổ ấm cổ đại mới của mình.
Sau khi giải quyết xong thân phận và hộ tịch, Bùi Thiệu Nhung bắt đầu suy nghĩ về cuộc sống tương lai của mình.
Trên thực tế, Bùi Thiệu Nhung đã suy nghĩ về vấn đề này ngay từ đầu rồi, nhưng cho đến bây giờ hắn vẫn không biết làm gì.
An toàn nhất tất nhiên là làm ruộng như những người trong thôn, vấn đề là hắn có thể chịu khổ nhưng mà hắn không biết làm ruộng.
Chưa kể trước khi mạt thế diễn ra, hắn là nhị thế tổ giàu có không phân biệt được ngũ cốc, sau khi mạt thế đến, hắn càng không có cơ hội học được kỹ năng trồng cây, kêu hắn đi giết tang thi còn thiết thực hơn.
Trong khoảng thời gian ngắn mà làm ruộng được là điều viễn vông, nếu không làm ruộng thì hắn sẽ đi thi khoa cử sao? Điều này càng không thực tế, chưa nói đến việc ở thời hiện đại hắn là một học tra, nhưng ở thời cổ đại khi thi toàn dùng chữ phồn thể, hắn và kẻ thất học cũng không khác nhau mấy.
Kinh doanh có vẻ thực tế hơn nhưng bán gì bây giờ? Hắn không thể bán vật tư trong không gian mãi được, không có vốn, không có nhân mạch nên hắn chỉ có thể bắt đầu với tư cách là một tiểu thương.
Nhưng đã có một số tiểu thương ở trong thôn, việc kinh doanh gần như đã phân chia hết, hắn tham gia vào có vẻ không thực tế lắm......
Suy nghĩ một hồi lâu, Bùi Thiệu Nhung cuối cùng quyết định đi lên núi săn thú.
Dù sao kiếp trước hắn cũng đã từng giết tang thi nên việc săn bắn không thành vấn đề, tạm thời quyết định như vậy, sau này có việc khác thích hợp hơn thì hắn sẽ đổi nghề!
Sau khi quyết định xong, ngày hôm sau Bùi Thiệu Nhung đến Tần gia hỏi thăm Tần thúc về ngọn núi ở phía sau thôn, hắn lấy cung tên từ trong không gian rồi bắt đầu đi lên núi săn bắn.
Sau một vài năm lăn lộn trong mạt thế, Bùi Thiệu Nhung vẫn rất chuyên nghiệp trong việc chiến đấu và giết chóc.
Thời cổ đại có rất nhiều động vật hoang dã, sau vài ngày ở trên núi Bùi Thiệu Nhung đã săn được rất nhiều, dù sao hắn cũng có không gian, không cần phải lo không có chỗ chứa.
............
Lúc này, Bùi Thiệu Nhung đang đeo một tấm lưới bằng dây mây trốn vào trong bụi rậm săn thú, ngày hôm qua hắn phát hiện một con hươu đang lang thang ở khu vực này.
Hươu là thứ tốt, cả người đều là bảo bối, nếu bắt được một con hươu rừng, riêng cặp sừng thôi cũng bán được một số tiền, giá trị hơn nhiều so với những con thỏ rừng mà hắn đã săn được mấy ngày nay.
Hắn đã nằm bất động tại chỗ gần một tiếng đồng hồ, tay chân hơi tê, nhưng điều này không là gì cả đối với Bùi Thiệu Nhung, ở mạt thế còn rất nhiều chuyện cực khổ, việc săn bắt đòi hỏi phải có sự kiên nhẫn.
Đợi một hồi vẫn không thấy bóng dáng của con hươu rừng, Bùi Thiệu Nhung quyết định nằm đợi ở một chỗ khác, đột nhiên trước mặt tối sầm lại, một bóng người ngồi xổm trước mặt hắn, cái mông hướng về mặt hắn.
"Lâm ca nhi, ta ở đây nè......"
Mạc Tiểu Bảo ngồi xổm xuống núp mình trong bụi cây rậm rạp, khi nhìn thấy Lâm ca nhi đang xách giỏ đi về phía mình, cậu nhanh chóng vẫy tay với cậu ta, âm thanh không lớn lắm và cẩn thận.
"A Bảo!"
Nghe được tiếng gọi của cậu, Lâm ca nhi cũng cẩn thận xách giỏ tre chạy tới, ngồi xổm xuống rồi đưa rổ trong tay cho cậu"Đây, những thứ này cho ngươi ăn mấy ngày cũng đủ rồi..."
"Cảm ơn.....Lâm ca nhi, cha mẹ ta chịu từ hôn chưa?" Mạc Tiểu Bảo vui vẻ cầm lấy giỏ tre rồi nhét bánh cao lương vào miệng ăn, cậu đói bụng lắm rồi.
"Còn chưa đâu, ngày hôm qua Phan gia còn tới nhà ngươi để làm phiền, cha mẹ ngươi tìm ngươi khắp nơi.....A Bảo, ngươi định làm thế nào? Ngươi trốn trong núi hoài cũng không được..." Lâm ca nhi lo lắng nhìn Mạc Tiểu Bảo.
Nghe vậy, Mạc Tiểu Bảo mất đi nụ cười trên mặt, nuốt bánh cao lương nói: "Lâm ca nhi, ta thật sự không biết phải làm thế nào....."
"Phan thợ rèn là một tên hỗn trướng nổi tiếng ở thôn bên cạnh, ta không phải ghét gã lớn tuổi lại còn nghèo, dù sao danh thanh của ta ở trong thôn cũng không khá hơn là bao....."
"Nhưng gã ta là một kẻ tồi còn nghiện rượu, còn đánh người nữa, ta nghe nói người vợ cũ của gã đã bị gã bức tới treo cổ....."
"Ta không muốn gả cho gã ta, ta đã nói với cha về chuyện đó, nhưng tỷ phu của ta muốn thi khoa cử mà cần phải có tiền để đi thi.
Cha ta nói sẽ giúp lộ phí cho tỷ phu nên đã lấy sính lễ của Phan gia đưa cho tỷ của ta, không thể nào trả lại cho Phan gia được......!"
Nghe được những lời của Mạc Tiểu Bảo nói, Lâm ca nhi cảm thấy đồng tình sau đó lộ ra vẻ oán hận "Tất cả đều là lỗi của tên Vương A Phúc chết tiệt kia, rõ ràng đã đính hôn với ngươi rồi mà còn thông đồng với người khác, còn Lưu Mai Hoa kia nữa, làm hại ngươi bị mất thanh danh đến tận bây giờ......!"
"Ca nhi cần mẫn nhất trong thôn chúng ta chính là ngươi, nhưng bị hai người làm ngươi chậm trễ cho tới bây giờ..."
"......"
Mạc Tiểu Bảo không nói chuyện nhưng trên mặt lộ ra tia oán hận, rõ ràng là vô cùng ghét bỏ Vương A Phúc và Lưu Mai Hoa trong miệng của Lâm ca nhi.
Kế tiếp hai người nói thêm vài câu, sợ mọi người phát hiện Lâm ca nhi không dám ở lại lâu, nên nhanh chóng rời đi, để lại Mạc Tiểu Bảo ngẩn người ngồi xổm trong bụi cây.
Cậu thật sự không biết phải làm sao bây giờ, hơn nữa cậu cũng biết núi này không an toàn, không có khả năng trốn trong núi cả đời được.
Nhưng nếu trở về thôn, cậu ngay lập tức phải gả vào Phan gia, đó là một hố lửa lớn, cậu thà cả đời không gả chồng cũng không muốn gả cho Phan thợ rèn để chịu chết đâu!
Vừa mới nghĩ tới đây, Mạc Tiểu Bảo đột nhiên có cảm giác có người vỗ vỗ mình, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy một nam nhân đang nằm sau lưng mình, mặt hướng vào mông mình, việc này làm cho cậu hoảng sợ..
Sau khi định thần lại, cậu vội vàng đứng dậy lùi lại một bước, sắc mặt Mạc Tiểu Bảo vừa xấu hổ vừa tức giận "Ngươi......!Ngươi dám nằm sau mông ta! Lưu manh!"
"........." Bùi Thiệu Nhung từ trên mặt đất đứng lên, dừng một chút, nói "Ta nằm ở chỗ này lâu rồi, rõ ràng là do ngươi tự ngồi xổm xuống sao lại mắng ta?"
"Vậy thì, tại sao ngươi không nói gì cả..."
"Ta rất muốn nói luôn, tại hai ngươi nói chuyện hăng say như vậy làm sao ta có cơ hội mở miệng....."
Bùi Thiệu Nhung đem cái lưới dây mây trên người xuống, vỗ đất ra, nhìn thiếu niên trước mặt với vẻ mặt vô tội, hắn không ngờ mình nằm vùng đi săn mà cũng hít được drama.
Đánh giá một chút về ca nhi trước mặt, Bùi Thiệu Nhung có chút tò mò, hóa ra đây là nam nhân trong truyền thuyết có thể sinh con.
Thành thật mà nói, sau khi biết rằng trên đời này có loại nam nhân có thể sinh con, hắn tò mò hơn là khiếp sợ, điều này thực sự không quá khó tin đối với người hiện đại.
Tuy nhiên ở cổ đại gần một tháng, hắn chưa bao giờ có cơ hội nhìn thấy, ngày thường khi nhìn thôn dân hắn không thể phân biệt được đâu là nam nhân, đâu là ca nhi.
Ngay cả khi hắn tò mò, hắn không thể bước đến và hỏi "Này người anh em, anh có phải là ca nhi có thể sinh con không?"
Đó là kiếm chuyện để bị đánh mà thôi, cho nên tới bây giờ, hắn thật sự không có nhiều kiến thức về ca nhi.
Thiếu niên trước mặt khoảng 18, 19 tuổi, dáng vẻ thanh tú, ngũ quan đoan chính dễ nhìn, Bùi Thiệu Nhung không nhìn ra đâu là sự khác biệt giữa nam nhân và ca nhi....
Nhìn thấy Bùi Thiệu Nhung lúc nào cũng nhìn mình, Mạc Tiểu Bảo đỏ mặt có chút xấu hổ, nhưng nghĩ đến chuyện của mình và Lâm ca nhi đã bị người này nghe lén, trong lòng cậu bắt đầu lo lắng.
Cậu vội vàng nhìn Bùi Thiệu Nhung, lo lắng nói: "Ngươi....! Ngươi không được phép nói ra những gì vừa nghe, ngươi mà nói ta sẽ không để ngươi yên!"
"Làm sao vậy? Ngươi đang nói về chuyện đào hôn của mình sao?" Bùi Thiệu Nhung ngây người, sau đó mỉm cười "Ta muốn biết ngươi không để yên ta như thế nào? Đánh ta hả?"
Nói xong, hắn nhìn đến cánh tay và đôi chân nhỏ xíu của Mạc Tiểu Bảo.
"......"
Mạc Tiểu Bảo nuốt nước bọt nói không nên lời, cậu nhìn người đàn ông trước mặt cao lớn như núi, mặt đỏ bừng lên, lại thấy Bùi Thiệu Nhung lúc nào cũng nhìn mình, cậu vừa xấu hổ vừa tức giận "Nhìn cái gì mà nhìn, lưu manh!"
"Nhìn ngươi một chút có bị mất miếng thịt nào đâu....." Bùi Thiệu Nhung nhìn Mạc Tiểu Bảo cười nói "Ta từ nãy giờ vẫn chưa nhúc nhích, vẫn chưa chạm vào ngươi, sao lại nói ta lưu manh với ngươi được"
"Ngươi, vừa rồi ngươi nằm phía sau mông...!sau lưng ta!" Mạc Tiểu Bảo vô cùng tức giận.
"Ta đã nói là do ngươi tự ngồi xổm xuống......."
"Vô lại!" Mạc Tiểu Bảo giận dữ mắng một tiếng, sau đó xoay người rời đi với cái giỏ tre trong tay, quyết định không nói nhảm với người này nữa, phải nhanh chóng tìm một chỗ trốn đi.
Nhìn thấy Mạc Tiểu Bảo chuẩn bị rời đi, Bùi Thiệu Nhung mỉm cười, sau đó đi theo nắm lấy cánh tay của cậu, việc này ngay lập tức thu hút ánh mắt vừa thẹn vừa giận của Mạc Tiểu Bảo.
Bùi Thiệu Nhung dừng một chút, sau đó buông lỏng tay ra giải thích "Bên kia có rất nhiều thú dữ nguy hiểm lui tới! Ngươi còn chưa đủ nhét kẻ răng cho chúng....."
Hắn nói thật, sau khi ở trên núi vài ngày, hắn đã khá quen thuộc với hoàn cảnh xung quanh, có khá nhiều rắn độc và thú dữ ở đó.
"......" Mạc Tiểu Bảo không lên tiếng, nhìn khu rừng trước mặt, trên mặt lộ ra một chút sợ hãi.
"Ta biết một sơn động rất an toàn..." Thấy cậu khó xử, Bùi Thiệu Nhung tiếp tục chỉ về hướng khác.
"Ngươi qua đó đi, tiếp tục đi bộ chừng 15 phút sẽ thấy sơn động cao bằng nửa người, mấy ngày nay ta đã nghỉ ngơi ở đó, ở đó rất an toàn, ngươi có thể trốn ở đó......!"
"Ngươi.....!sao ngươi lại giúp ta?"
Mạc Tiểu Bảo mím môi nhìn Bùi Thiệu Nhung có chút cảnh giác, bọn họ không quen biết nhau, tại sao người này lại có lòng tốt giúp đỡ cậu? Vừa rồi hắn có ý muốn tố giác cậu.
"Thì...!Gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ không được sao? Dù ngươi không tin ta cũng không sao, ngươi cũng có thể tìm chỗ khác, sắp tối rồi, tốt hơn hết ngươi nên nhanh chóng tìm một chỗ trốn đi, thú dữ trong núi hay đi săn vào buổi tối lắm! "
Nói xong, Bùi Thiệu Nhung mỉm cười nhìn Mạc Tiểu Bảo.
"Ta còn lâu mới tin ngươi..."
Mạc Tiểu Bảo rõ ràng là cảnh giác với hắn, cậu không tin những gì mà Bùi Thiệu Nhung vừa nói, cậu cầm giỏ tre và đi một hướng khác.
"........."
Sờ sờ mũi của mình, Bùi Thiệu Nhung nhìn về hướng Mạc Tiểu Bảo rời đi và đứng đó một lúc, hắn lấy vài con thỏ ra khỏi không gian và mang chúng trở lại thôn"..