- Trang chủ
- Tung Hoành Cổ Đại
- Chương 278: Trò vặt
Tác giả: Ôn Uyển
Lúc này cặp sinh đôi mới nhìn thấy Trần Nguyên Khánh, bèn quy củ tiến lên: "Chào thúc thúc!"
Trần Nguyên Khánh nhìn dáng dấp của cặp sinh đôi, mỉm cười lên tiếng: "Rất ngoan, có thể thấy Ôn Môn Chủ dạy dỗ rất tốt."
Kinh Mặc nhìn Trần Nguyên Khánh, chỉ cảm thấy hắn ta cười lên lông mày rất đẹp thế là cô bé bước lên đưa ngón tay xoa nhẹ lông mày của Trần Nguyên Khánh: "Thúc thúc, lông mày của thúc rất giống sâu róm!"
Trần Nguyên Khánh ngẩn ra: "Sâu róm?"
Trước đây, Vũ Trúc cũng từng nói như vậy. Muội ấy nói lông mày của hắn lúc cười lên hoặc cau mày đều rất giống hai con sâu róm.
"Đúng, sâu róm đen thui!" Kinh Mặc nói với giọng rất nghiêm túc.
Ôn Yến nói: "Được rồi, Kinh Mặc, đừng quấn lấy thúc thúc nữa."
Kinh Mặc lẩm bẩm: "Chuyện gì mẹ cũng quản con, thật đáng ghét!"
Lúc cặp sinh đôi bước vào Trần Nguyên Khánh đã nhìn thấy vẻ mặt kiêu ngạo giống hệt Tống Vĩnh Kỳ của chúng, trong lòng hắn đã cảm thấy rất phản cảm, thế nhưng sau khi nghe Kinh Mặc nói chuyện như vậy, hắn lại sinh ra cảm giác khác thường. Loại cảm giác này hắn cũng không biết nói sao cho rõ, tóm lại không phải là đáng ghét lắm.
Hắn không thích cái cảm giác này, vì thế, hắn sa sầm mặt nói: "Sâu róm đen thui khiến người ta chán ghét sao? Cô bé không sợ à?"
Trọng Lâu cướp lời nói trước: "Tỷ ấy là kẻ điên, thích nhất là chơi với sâu róm."
"Đệ là quỷ nhát gan, lại sợ gián, sợ chuột, cái gì cũng sợ. Chẳng có khí khái nam nhi chút nào cả." Kinh Mặc và Trọng Lâu ở trong cung rất thích đối chọi gay gắt, nói chuyện hai ba câu đã cãi nhau.
Trọng Lâu làm mặt quỷ với Kinh Mặc, cậu bé trốn trong lòng Hoàng Thái Hậu làm Kinh Mặc tức giận, quay người đi, thở phì phò nói: "Đệ cứ trốn trong lòng Hoàng tổ mẫu đi, trốn mãi như thế đệ chính là cậu bé ngậm ti."
"Cái gì là cậu bé ngậm ti?" Trần Nguyên Khánh rất hứng thú với lời nói của Kinh Mặc. Hắn cảm thấy khuôn mặt tức giận thở phì phò của cô bé rất đáng yêu, không ngờ hắn lại thả lỏng phòng bị, nói chuyện với Kinh Mặc.
"Cha nuôi nói cậu bé ngậm ti chính là chỉ biết bú sữa mẹ, là người không dám làm gì cả giống như Trọng Lâu vậy!" Kinh Mặc nói.
Trần Nguyên Khánh nhìn vẻ mặt sinh động lúc nói chuyện của cô bé, không khỏi mỉm cười: "Thì ra là như vậy, đúng là mở mang kiến thức."
Ôn Yến mỉm cười nói: "Ngươi bỏ qua cho, hai đứa bé này bọn chúng cứ cãi nhau suốt ngày."
Trần Nguyên Khánh nhìn Ôn Yến, chậm rãi thu lại nụ cười: "Không sao, ta rất thích xem."
Hắn yêu thích Kinh Mặc là một chuyện, thế nhưng Ôn Yến lại là một chuyện khác.
Đương nhiên Ôn Yến nhận ra được, cô cũng không nói tiếp nữa.
Trần Nguyên Khánh vài lần vào cung thỉnh an Hoàng Thái Hậu, thật ra chính là muốn nhìn thử xem rốt cuộc Ôn Yến làm thế nào để chữa trị cho Hoàng Thái Hậu. Hôm nay hắn nghe được Hoàng Thái Hậu đã khỏi hẳn, cũng đã chứng thực được suy đoán trong lòng nên hắn cũng không cần phải ở lại đây nữa.
Hắn đứng dậy xin cáo lui, lúc lui ra hắn không nhìn thấy Kinh Mặc đang nằm nhoài xuống đất tìm đồ vật, lỡ chân giẫm lên ngón tay của Kinh Mặc.
Đến lúc hắn phát hiện ra thì Kinh Mặc đã đau khóc không thành tiếng rồi.
"Trời ạ, trời ạ!" Hoàng Thái Hậu sợ mặt biến sắc: "Chuyện gì thế này?"
Ôn Yến tiến lên ôm lấy Kinh Mặc, lúc này Kinh Mặc mới bật khóc ra tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn giàn dụa nước mắt.
"Không sao đâu, không sao đâu, đừng khóc!" Ôn Yến thấy hai ngón tay của cô bé đều sưng tấy lên, không khỏi đau lòng, chỉ hy vọng là không bị gãy xương.
Trần Nguyên Khánh là người gặp nhiều cảnh nghiêm trọng hơn nhưng khi thấy Kinh Mặc gào khóc như vậy, tay chân trở nên lóng ngóng: "Xin lỗi, ta, ta không cẩn thận... Đừng khóc."
Ôn Yến sai người mang nước đá tới giảm sưng cho cô bé trước, sau đó nhẹ nhàng xoa nắn ngón tay cho Kinh Mặc, Kinh Mặc đau hét lên.
Trần Nguyên Khánh sốt ruột nhìn Ôn Yến hỏi: "Có bị gãy xương không?"
Ôn Yến khẽ gật đầu: "Ngón trỏ gãy xương rồi."
Hoàng Thái Hậu thấy cháu gái gãy xương ngón tay, thì không khỏi tức giận: "Ngươi đi đường cũng không biết nhìn cho rõ hay sao? Ngươi không biết con bé ở đằng sau ngươi à?"
Trần Nguyên Khánh quỳ xuống thỉnh tội: "Thần có tội, thần nhất thời không quan sát..."
Kinh Mặc vừa khóc vừa nói: "Hoàng tổ mẫu, đừng trách thúc thúc, là do Kinh Mặc nghịch ngợm... Oa, mẹ, đau quá à!"
Trần Nguyên Khánh kinh ngạc nhìn Kinh Mặc, đứa nhỏ này sao lại hiểu chuyện như vậy?
Giống hệt với Trúc Vũ. Năm đó hắn vô ý làm Trúc Vũ bị thương, muội ấy cũng năn nỉ cha mẹ bọn họ như vậy.
Trọng Lâu chưa từng thấy Kinh Mặc khóc lớn như thế, sau khi hết sợ hãi cậu bé đi tới ôm lấy Kinh Mặc: "Tỷ tỷ đừng khóc, chốc nữa đệ sẽ bảo Phụ hoàng mua kẹo hồ lô cho tỷ."
Nói xong, cậu bé lấy con rối mũi hồng từ trong ngực ra đưa Kinh Mặc: "Đây là con rối tỷ thích, chỉ cần tỷ không khóc, đệ sẽ đưa cho tỷ."
Kinh Mặc giơ tay cầm lấy con rối, nhưng vẫn khóc đến kinh tâm động phách.
Ôn Yến quát lớn nói: "Không được khóc nữa, chỉ là một vết thương nhỏ thôi, qua mấy ngày nữa là sẽ khỏi."
Hoàng Thái Hậu đau lòng nói: "Con bé cũng đã đau đến thế này rồi mà ngươi còn mắng con bé làm gì? Nhanh, Kinh Mặc đến với Hoàng tổ mẫu nào."
Ôn Yến nói với Trần Nguyên Khánh: "Đại tướng quân về trước đi, con bé không sao đâu."
"Xin lỗi!" Trần Nguyên Khánh liếc nhìn Ôn Yến, ánh mắt phức tạp, lại nhìn sang Kinh Mặc đang khóc thương tâm ở kia, trong lòng tràn ngập hổ thẹn, là sự hổ thẹn đối với Kinh Mặc.
"Không sao đâu, ngài đi đi!" Ôn Yến bế Kinh Mặc lên, nói.
Trần Nguyên Khánh đành cáo từ ra về, Kinh Mặc nhìn bóng lưng của Trần Nguyên Khánh khóc lóc hô lên: "Thúc thúc, người giẫm gãy xương ngón tay của con, sau này người vào cung phải mang theo kẹo hồ lô cho con đấy."
Trần Nguyên Khánh quay đầu lại nhìn Kinh Mặc, đáy mắt tràn ngập dịu dàng: "Được, thúc thúc hứa với con, ngày mai sẽ mang kẹo hồ lô cho con."
"Nhớ nha!" Kinh Mặc thút tha thút thít, nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi, đáng thương vô cùng.
Trần Nguyên Khánh bảo đảm nói: "Nhất định, con chờ là được!"
Kinh Mặc gật đầu thật mạnh, giọng mũi nặng nề ừm một tiếng.
Trần Nguyên Khánh đi rồi, Kinh Mặc lập tức dừng gào khóc lộ ra nụ cười đắc ý hỏi Ôn Yến: "Mẹ ơi, con làm đúng không?"
Ôn Yến tức giận mỉm cười: "Quỷ tinh linh."
Hoàng Thái Hậu nhìn thấy thì sững sờ: "Xảy ra chuyện gì?"
Ôn Yến cười giải thích: "Con bé không sao. Ngón tay chỉ gãy xương nhẹ, qua mấy ngày sẽ khỏe thôi."
Hoàng Thái Hậu vẫn không hiểu lắm. Kinh Mặc lau nước mắt, lắc lư cơ thể nhỏ nhắn bước tới trước mặt Hoàng Thái Hậu nói: "Sao Hoàng tổ mẫu ngốc vậy chứ? Địch ý của thúc thúc kia đối với mẹ quá lớn, con phải cố gắng lấy lòng ông ấy, để ông ấy thích con, còn cố ý để ông ấy áy náy vì giẫm gãy xương ngón tay của con, như vậy ông ấy sẽ bớt địch ý nặng nề với mẹ."
Hoàng Thái Hậu bật cười: "Ai ôi, con đúng là quỷ tinh linh. Con có thể nhìn ra được địch ý của người khác à? Sao Kinh Mặc nhà ta thông minh như vậy chứ?"
"Đó là đương nhiên, ở thành Nam Sơn này, người có địch ý với mẹ quá nhiều." Kinh Mặc đắc ý nói.
Trọng Lâu tức giận đoạt lại con rối từ trong tay Kinh Mặc: "Tỷ là giả vờ, mau trả con rối lại cho đệ."
"Đệ đã cho tỷ thì là của tỷ." Kinh Mặc giận dữ, cướp lại.
"Ai bảo tỷ giả vờ? Tỷ là lừa đảo? Đệ không đưa con rối cho tên lừa đảo đâu." Trọng Lâu chống nạnh tức giận nói.
"Đệ mặc kệ tỷ có phải là giả vờ hay không? Đệ đã nói cho tỷ thì là của tỷ, còn nữa, đệ đã nói sẽ bảo cha mua kẹo hồ lô cho tỷ, đừng có quên đấy. Chốc nữa cha đến đây đệ phải nhớ nói đấy."
"Trả lại cho đệ!" Trọng Lâu tức giận mếu máo, xông tới cướp lại.
Hai tỷ đệ ầm ĩ trong điện. Trọng Lâu nổi giận cũng không vừa, chồm lên người Kinh Mặc đè xuống đất, đầu gối quỳ trên ngón tay của Kinh Mặc, lần này quả thật là nghe tiếng xương gãy kêu lên răng rắc.
"Đau quá!" Kinh Mặc nhất thời khóc rống lên.
Lần này, đúng là gãy xương ngón tay thật rồi.