- Trang chủ
- Tương Vọng Đào Hoa
- Chương 66
Tác giả: Triệu Kit
Lúc nàng được đưa vào phòng, Lạc Hoa và Mộng Khuê cũng đến. Lạc Hoa bước đến gần vừa nhìn sắc mặt nàng, liền hoảng hốt, run rẩy, nói không nên lời. Cầm Thiên và Mộng Khuê biết phải là tình trạng của Anh Ngọc rất nghiêm trọng. Cầm Thiên đợi Lạc Hoa trấn tỉnh một chút, mới hỏi:
- Mẫu thân, hắn bị làm sao?
Lạc Hoa đưa tay, thật chậm rãi mới chạm lên cổ Anh Ngọc. Liền sau đó, mọi người nhìn thấy lớp da trên cổ Anh Ngọc như có vật gì đó di chuyển. Còn di chuyển rất nhanh, rất quái dị. Cầm Thiên hoảng sợ vội nói:
- Bị trúng trùng độc sao?
Lạc Hoa thở dài, thật não nề nói:
- Sư muội thật tàn nhẫn. Không chỉ là trùng độc bình thường mà là Thiên độc kì trùng. Thứ trùng độc này ta cũng không giải nổi!
Cầm Thiên cũng kinh hoảng biến sắc mặt:
- Thiên độc kì trùng?
Lạc Hoa đưa đôi mắt xót xa nhìn thân ảnh Anh Ngọc nằm trên giường, thật sự não lòng:
- Thiên độc kì trùng là loại độc trùng được luyện từ hàng trăm loại độc dược. Trùng độc một khi xâm nhập vào cơ thể, người bị trúng độc sẽ đau đớn như bị trăm ngàn sâu trùng cắn đốt. Cho đến khi độc trùng xâm nhập lục phủ ngũ tạng, người bị trúng độc sẽ vỡ hết kinh mạch, thất ngứu chảy máu mà chết.
Mộng Khuê vừa nghe cũng hoảng sợ đến tái mặt. Mạnh Kì Phong như thế lại trúng trùng độc đáng sợ đến như vậy ư? Trong tâm nàng chợt nhiên đau thấu như có hàng vạn vết thương đang giằng xé. Nàng nhìn người nằm hôn mê trên giường khuôn mặt nhăn nhó, mày nhíu chặt, đôi mắt nhắm ghiền, khóe mi thỉnh thoảng giật nhẹ từng cơn. Ngay cả đang hôn mê người kia vẫn như rất đau đớn. Qua lời kể của Lạc Hoa, lại nhìn vẻ mặt bất lực cùng thương xót của Lạc Hoa và Cầm Thiên, Mộng Khuê có thể hình dung được nổi đau mà Kì Phong phải chịu thật sự đáng sợ đến cỡ nào. Thế nhưng...
Giây phút này, nàng đứng đối diện, nhìn thẳng người đang hôn mê kia. Vẫn khuôn mặt ấy, vẫn là người ấy, người đã từng bao nhiêu lần xông vào hiểm nguy liều mình hộ mệnh cho nàng. Nàng nhớ ánh mắt nồng ấm của người ấy nhìn nàng, những lời chân tình tha thiết, sống chết không đổi,....Thậm chí nàng còn nhớ rõ khoảnh khắc người ấy dùng thân ngăn chắn trước kẻ thù, nàng vẫn còn cảm nhận được hơi ấm của người ấy. Sự ôn nhu và kiên định trong từng hành động của người ấy lẽ nào tất cả chỉ đều là giả hay sao? Người ấy đối với nàng chỉ là lòng tốt hay cũng có thể nói chỉ là sự trả ơn cho chén thuốc cứu mạng của nàng như người ấy đã từng nói trước đây?
Mộng Khuê xúc động đến tột độ. Nước mắt không ngừng rơi xuống mà chính nàng cũng không hay biết. Lạc Hoa và Cầm Thiên nhìn nàng rồi lại nhìn sang Anh Ngọc, cũng không biết phải nói gì. Lạc Hoa tinh ý liền ra hiệu cho Cầm Thiên cùng đi ra ngoài.
Còn lại mình Mộng Khuê với Anh Ngọc. Mộng Khuê vẫn cứ đứng như một pho tượng nhìn người kia. Nàng thật sự không biết phải làm sao đối diện với kẻ nữ tử kia. Càng là nàng không thể đối diện được với lòng mình. Nàng thế nhưng lại yêu người kia ngay cả khi đã biết người kia là nữ tử. Đã quyết tâm phải rời xa người kia vĩnh viễn không gặp lại, thế nhưng trong mắt nàng, trong tâm nàng mãi mãi cũng không bỏ được hình bóng của người kia. Ngay cả trong mộng hay những lúc thất thần một mình, nàng vẫn không ngừng tưởng đến đôi mắt si tình, bộ dáng gầy nhược nhưng rất kiên cường. Người kia đã gieo trong lòng nàng hình ảnh một nam nhân tốt đẹp đến như thế, luôn đúng lúc nàng cần nhất sẽ xuất hiện bảo hộ nàng, mang cho nàng cảm giác ấm áp, an tâm...Vậy nhưng đến tột cùng, tất cả đều hư dối! Người kia chỉ là một nữ tử! Người kia đối với nàng chỉ có thiện ý, không thể nào có chút tình ý gì! Nàng hận người kia, tại sao lại quá tốt với nàng? Vì cái gì mà ngàn vạn xông pha vì nàng khiến nàng hiểu lầm như thế? Nàng lại càng hận bản thân mình. Nàng vì sao lại có thể ngây ngô, dễ dàng động tâm sâu nặng với một người khi mà nàng chẳng mấy hiểu về người ta như thế!
Nàng nhìn khuôn mặt nhợt nhạt trên giường kia. Khuôn mặt kia khiến nàng vừa yêu vừa hận, bây giờ lại cảm thấy thật rất đáng thương. Nàng nhẹ bước đến ngồi xuống cạnh bên giường, bàn tay nhẹ nhàng sửa lại chăn cho người đang nằm. Trong thâm tâm không rõ vì sao, tự nhiên nàng muốn được chạm nhẹ vào khuôn mặt kia. Ngay khi bàn tay nàng chạm vào khuôn mặt kia, cảm giác vẫn rất ấm áp khiến nàng thật sự lưu luyến không muốn rời tay. Trong lòng nàng chợt nổi lên một suy nghĩ. Nếu người kia là nam nhân thật thì thế nào? Hoặc giả, nếu như ngay từ đầu người ấy không giấu diếm nàng, cho nàng biết thân phận nữ nhân của mình thì sẽ ra làm sao? Người ấy vẫn cứ như thế, đối với nàng tốt như thế thì dù nàng đã biết người ấy là nữ nhân, liệu rằng nàng có thể không động tâm? Mộng Khuê nghĩ xong lại tự cười mình. Là bản thân tự mình đa tình, sao lại có thể oán trách ai?
Ở bên ngoài, Cầm Thiên,Lạc Hoa cùng mấy người Phạm Nghị đang bàn cách tìm phương thuốc cứu cho Anh Ngọc. Lạc Hoa nói:
- Trùng độc này là vạn cổ chi trùng. Ta cũng chỉ nghe sư phụ nói qua, chưa bao giờ gặp phải. Không nghĩ được sư muội lại luyện được loại kì trùng này. Loại trùng này đã hấp thụ qua hàng trăm loại độc dược, cho nên muốn giải được cần phải là có thuốc giải được một trăm loại độc dược đó. Sau đó, còn phải trục bỏ trùng độc kia ra khỏi cơ thể. Nhưng mà muốn giải được thì phải biết trăm loại độc của kì trùng kia là những độc dược gì mới có thể dùng thuốc giải. Hơn nữa, muốn giải được phải có thời gian. Nhưng Mạnh Kì Phong...còn không đến ba ngày.
Lạc Hoa nói xong, khẽ cúi đầu ngậm ngùi. Nàng cùng Linh Lan và cả Mạnh Hiếu Khang là đồng môn. Bây giờ nhìn thấy sư muội dùng chính kì trùng hiểm độc nhất trong sư môn để đối phó với hậu nhân của sư huynh mình mà bản thân nàng lại không có cách nào ngăn cản, cũng không cách nào giải được. Nàng cảm thấy khó chịu vô cùng.
Sư phụ nàng là Mộc Vô Vi, một đạo sĩ thích ngao du khắp thiên hạ và tu học những kì thuật quái lạ khắp thế gian. Mộc Vô Vi thuở trẻ từng đi nhiều nơi ở Tây Vực, đến cả Hung Nô, Hồi Cương cho đến khi về đến Thiên Nam quốc, ông đã gần tám mươi tuổi mới thu được bốn đệ tử. Trong đó, đại đệ tử Trần Quân Bảo tính tình hiền lành ngay thẳng, ông truyền dạy cho y thuật, còn muốn đào tạo Trần Quân Bảo trở thành Hoa Đà thứ hai trong thiên hạ. Nhưng về sau, Trần Quân Bảo xuống núi lại không hành y cứu thế như Mộc Vô Vi mong đợi mà lại đổi tên thành Mạnh Hiếu Khang vào cung làm một thái y nhỏ nhoi trong Thiên Nam quốc. Nhị đồ đệ là Lang Dã Ca là một người Lão Qua, rất ham thích với thuật luyện ngải và có chí muốn trở thành một ngải sư nổi danh. Mộc Vô Vi nói luyện ngải phải chú trọng dụng tâm. Nếu ngải sư là một người có tâm địa không tốt, tuyệt đối không thích hợp luyện ngải. Ông vốn không muốn dạy ngải thuật cho đệ tử của mình nhưng thấy nhị đệ tử này ham thích như vậy, lại không nỡ bỏ lỡ tuyệt kĩ cả đời của mình không để lại cho truyền nhân. Cho nên ông vẫn dạy nhưng không truyền cho y cốt yếu trong ngải thuật. Lạc Hoa là đệ tử thứ ba. Nàng chỉ là con gái một tiều phu sống ven biên giới giữa Thiên Nam và Phồn An quốc. Trong một lần nàng đi hái củi, vô tình bị rắn cắn và được Linh Lan lúc ấy là tiểu công chúa của Quốc vương Phồn An, trong lúc đi săn cứu. Linh Lan cõng Lạc Hoa vào hang động vô tình gặp được Mộc Vô Vi. Ông thấy hai tiểu cô nương có duyên nên nhận cả hai làm đệ tử. Lạc Hoa tư chất bình thường, lại cũng không có lòng ham học cho nên Mộc Vô Vi chỉ dạy cho nàng sơ yếu, từ y thuật, độc thuật, ngải thuật...tất cả đều biết một ít. Nhưng với tiểu sư muội Linh Lan, nàng rất thông minh và được lòng Mộc Vô Vi, cho nên ông truyền cho nàng tất cả các tinh hoa cốt yếu trong các tuyệt học của mình. Linh Lan trở thành chân truyền của sư phụ Mộc Vô Vi. Về y thuật nàng có phương pháp cãi tử hồi sinh. Về độc thuật, nàng có quyển độc thư điều chế những loại kì độc nhất thiên hạ. Về ngải thuật, nàng cũng được sư phụ truyền lại bí thuật Thu tâm đoạt hồn thuật.
Thế nhưng sự ưu ái của sư phụ đối với Linh Lan vô tình lại khiến nàng trở thành mục tiêu với hai vị sư huynh. Nhất là Linh Lan lại có tình ý với đại sư huynh Trần Quân Bảo. Đại sư huynh lại nhân đó lừa gạt tình cảm của nàng, cũng gạt luôn quyển cả Bí độc toàn thư của nàng sau đó biến mất cùng với tình nhân là một nữ nhân họ Lương. Linh Lan thật lòng yêu thích đại sư huynh cho nên trăm ngàn lần không ngờ được lại bị y lừa gạt. Nàng bỏ mặc thân phận, bỏ mặc tất cả đi khắp nơi tìm kiếm đại sư huynh nhưng Trần Quân Bảo một đi là mất dạng. Nàng không làm sao ngờ rằng y lại đến Thiên Nam an phận làm một thái y.
Linh Lan đi tìm đến mòn mỏi, kiệt sức, ngất xỉu bên đường. May nhờ gặp được người đại ca của mình là Cầm Long cứu được. Cầm Long đưa tiểu muội về lãnh thổ của mình chăm sóc nàng. Lạc Hoa biết tin tiểu sư muội đang ở chỗ Cầm Long, nàng liền tìm đến thăm. Sau đó, nàng phát hiện tiểu sư muội thế nhưng lại có thai. Ban đầu nàng nghĩ đó là con của đại sư huynh nhưng tiểu sư muội trăm ngàn lần đều phủ nhân. Lạc Hoa thương xót tiểu sư muội, muốn ở bên cạnh nàng chăm sóc. Không lâu sau,Lạc Hoa cũng gả cho Cầm Long, cùng Linh Lan trở thành người một nhà. Sau đó, Linh Lan sinh ra A Hoa. Lạc Hoa cùng Cầm Long đều rất yêu quí tiểu muội cùng tiểu nữ nhi nàng ấy sinh, đều xem như con đẻ của mình. Rồi đến lượt Lạc Hoa sinh ra Cầm Thiên, mọi người vui mừng vô cùng. Cứ nghĩ ngày tháng yên bình như thế, đột nhiên trong một đêm Linh Lan để lại con gái nhỏ, một mình bỏ đi mất dạng. Cầm Long cho người truy tìm cũng không có tung tích gì. Cầm Long và Lạc Hoa thương xót A Hoa từ nhỏ đã thiếu vắng cha mẹ cho nên rất yêu quí nàng. Nàng so với Cầm Thiên còn được yêu chiều hơn. Nhất là Lạc Hoa, còn cưng chiều nàng hơn cả với Cầm Thiên. Không ngờ được bao nhiêu năm xa cách, đến lúc Linh Lan quay về, còn chưa kịp vui mừng vì đoàn tụ cùng con thì nữ nhi của mình đã mất mạng. Hơn nữa lại còn mất mạng vì nhi tử của đại sư huynh, người mà Linh Lan vừa yêu vừa hận, mãi mãi không buông tha!
Thấy mẫu thân trầm mặc khổ tâm như thế, Cầm Thiên bước đến, nhẹ đặt tay lên vai nàng hỏi:
- Mẫu thân! Chúng ta có thể năn nỉ cô cô. Có thể người sẽ nghĩ lại.
Phạm Nghị cũng nóng vội nói:
- Phải đó, Lạc Hoa phu nhân, người chỉ cho chúng ta chỗ mà yêu nữ kia ẩn nấp. Ta sẽ đưa quân đi bắt ả về, ép ả giải trùng độc cho Mạnh thống soái đại nhân!
Lạc Hoa lắc đầu:
- Các ngươi nghĩ đơn giản vậy sao? Đừng nói các ngươi không thể tìm được sư muội. Với đạo thuật của muội ấy, thiên binh vạn mã cũng không làm gì được muội ấy. Hơn nữa, trùng độc này ta nghĩ muội ấy cũng không biết giải. Bởi vì thiên độc kì trùng là một loại cổ độc đã hóa thạch. Muội ấy dùng máu và độc dược để nuôi dưỡng kì trùng. Muốn giải độc thì không thể nào nhưng nếu có thể dùng độc trị độc, khả năng sẽ cao hơn. Chỉ đáng tiếc là Bí độc toàn thư lại bị đại sư huynh lấy đi. Mà bây giờ huynh ấy không còn nữa. Người trúng độc lại là con trai của huynh ấy...Ta cũng không biết phải nói như thế nào.
Nàng khẽ thở dài. Xem ra Mạnh Kì Phong phải trả lại những gì phụ thân hắn đã lấy đi của sư muội!
Cầm Thiên thở dài:
- Thật không có cách nào cứu được hắn hay sao?
Phạm Nghị và những người xung quanh cũng cúi đầu, vô cùng âu lo.
Mộng Khuê vừa đi ra, nghe được những lời của Lạc Hoa nói. Nàng thất thần một lúc mới chậm rãi bước lên hỏi Lạc Hoa:
- Tỉ tỉ, không phải người từng nói trong thuật học của sư môn người có một thuật gọi mạng đổi mạng hay sao?
Lạc Hoa kinh ngạc nhìn lại nàng:
- A Khuê, muội muốn làm gì?
Mộng Khuê nhìn thẳng Lạc Hoa nói:
- Dùng mạng của muội đổi cho y!
Cả Lạc Hoa, Cầm Thiên, Phạm Nghị và những người xung quanh đều kinh ngạc.
Lạc Hoa khẽ lắc đầu:
- Vô ích thôi A Khuê. Nếu là trùng độc bình thường, ta có thể dùng cách này. Nhưng đây là Thiên độc kì trùng. Nếu không dẫn dụ được nó ra thì phải độc chết được nó chứ không cách nào đưa nó từ cơ thể của Mạnh Kì Phong sang cơ thể của người khác được.
Mọi người đang bàn luận, chợt lại nghe tiếng Anh Ngọc gào rú lên đau đớn. Mọi người chạy sang liền thấy nàng lăn lộn điên cuồng trên đất, dáng vẻ rất đau đớn rất khổ sở. Anh Ngọc cảm thấy vừa đau vừa ngứa, vừa nhức nhối lại xót xa. Nàng vừa gãi vừa móc đến rách cả da thịt ra. Nàng co rúm quằn quại gầm rít khốn khổ. Cảm giác như có muôn vạn con côn trùng cắn đốt trong từng tế bào, đau quá sức tưởng tượng.
Mộng Khuê và mọi người nhìn vào, vẫn thấy rõ từng cơn chuyển động bên dưới lớp da của Anh Ngọc. Quả thật là có một con trùng di chuyển rất nhanh, rất đáng sợ. Hơn nữa dường như trùng độc ấy càng lúc càng phình ra to lớn.
Mọi người nhìn thấy mà hoảng sợ. Chưa bao giờ lại nghĩ có loại độc nào đáng sợ hơn thế kia. Nhìn thấy Anh Ngọc nhăn nhó đến biến dạng, đau khổ tột cùng, quặn quại như muốn chết không được, sống không xong. Cả một tướng lĩnh như Phạm Nghị cũng còn khiếp sợ. Nhìn Anh Ngọc vì đau ngứa mà tự dùng tay cào rách cả da thịt mình như con thú điên loạn không biết được hành vi của mình, không ngừng tự làm đau chính mình. Máu của Anh Ngọc loang khắp y bào trên người. Trông nàng không khác gì một dã quỉ đáng sợ.
Mộng Khuê không thể nhìn nổi, liền ôm lấy Anh Ngọc, ngăn cản nàng tự mình làm tổn thương mình nữa. Anh Ngọc nào khống chế được mình liền giãy giụa vùng vẫy thoát ra, vẫn không ngừng dùng móng tay móc vào da thịt chính mình. Bởi vì nàng càng móc, càng đau thì mới giảm bớt cơn khó chịu trong người. Mộng Khuê không thể để nàng tự làm hại mình nữa, phải dùng hết sức ôm lấy nàng. Ở bên tai nàng, Mộng Khuê run run gọi tên nàng:
- Kì Phong! Xin ngươi, đừng như vậy!
Anh Ngọc vốn đã phát cuồng muốn đẩy người đang muốn khống chế mình nhưng khi vừa nghe giọng kia lại không đẩy nữa. Nàng cố trấn tỉnh, rất muốn nhìn lại người đang ôm giữ phía sau nàng. Nhưng...con trùng độc trong người lại không để cho nàng trấn tĩnh. Nàng ngứa ngáy đau xót, nếu không có cách nào phát tiết, nàng thật sự còn khó chịu hơn cả chết. Nàng thật muốn thoát ra, nàng muốn phát tiết, nàng muốn móc thịt của chính mình, muốn moi cả con trùng độc kia ra khỏi cơ thể. Nhưng người đang giữ nàng là Mộng Khuê. Mộng Khuê đang ôm lấy nàng, giữ cho nàng không thể tự tổn thương chính mình. Nàng khó chịu quá nhưng lại rất luyến tiếc vòng tay của Mộng Khuê. Lại nữa là không dám dùng lực, sợ làm đau đến Mộng Khuê.
Anh Ngọc giằng co với tâm tư của chính mình. Nàng thật ước có thể chết ngay đi. Nàng không muốn Mộng Khuê nhìn thấy nàng chật vật thê thảm như thế này. Nàng biết bộ dạng của mình bây giờ rất đáng khiếp sợ. Hơn nữa, nàng cũng sắp không khống chế được mình. Nàng rất muốn chết. Chết đi rồi sẽ không còn ngứa, không còn đau, không còn khó chịu như vậy nữa. Nàng nghĩ vậy xong liền nhắm mắt, dùng hết sức lao đầu hướng đến cột nhà muốn đập mạnh vào. Mộng Khuê ở phía sau, chỉ có thể ôm chặt lấy lưng và giữ lấy hai tay của Anh Ngọc, lại không nghĩ Anh Ngọc muốn hành động như thế. Ngay lúc nàng còn chưa phản ứng kịp, Cầm Thiên đã nhanh chóng đập một nhát vào gáy khiến Anh Ngọc lăn ra bất tỉnh.
Đưa Anh Ngọc nằm trở lại giường. Lạc Hoa lại bảo dùng dây trói chặt tay chân nàng vào giường, không cho nàng tự tổn thương nữa. Nhìn Anh Ngọc đã hôn mê nằm yên mà con trùng độc vẫn liên tục di chuyển dưới lớp da nàng. Cầm Thiên nhìn thấy cũng chịu không nổi. Y chợt vung dao giơ lên, muốn dùng dao nhọn móc lấy con trùng độc kia moi ra. Lạc Hoa hoảng sợ vội ngăn lại:
- Thiên nhi! Đừng làm ẩu! Con mà đâm phải trùng độc, lập tức máu độc của kì trùng sẽ khiến hắn chết ngay!
Cầm Thiên dằn lại. Thật bứt rứt khi không cách nào giúp được cho người kia. Y bỏ dao xuống rồi bực bội bỏ đi ra ngoài. Lạc Hoa ngồi xuống, định đưa tay cởi bỏ y phục của Anh Ngọc. Mộng Khuê đang thất thần, vội giật mình, đứng dậy ngăn nàng lại:
- Tỉ tỉ, tỉ làm gì?
Lạc Hoa có hơi ngạc nhiên nhưng vẫn trả lời:
- Ta muốn cởi y phục của hắn ra thoa cho hắn chút dược giảm khó chịu một chút.
Mộng Khuê giành lấy lọ dược, nói:
- Để cho muội! Tỉ, Kì Phong...không thích người khác nhìn...y.
Lạc Hoa có chút bất đắc dĩ. Mộng Khuê là đang muốn nàng rời khỏi đây đi? Lạc Hoa nghĩ lại, chuyện của Mộng Khuê và Mạnh Kì Phong kia rất sâu xa, khó nói hết. Dù sao thì người ta từng một thời là tình lữ. Dẫu cho người kia đã mất thân nam nhân thì đã sao, chỉ cần tình ý vẫn còn thì đủ rồi. Ánh mắt và thái độ của Mộng Khuê, Lạc Hoa có thể hiểu. Nàng cũng không dị nghị gì, đứng dậy bước ra ngoài còn cẩn thận đóng cửa lại.
Mộng Khuê chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Anh Ngọc, từ từ cởi bỏ y phục của nàng ra. Nhìn thân thể của nàng đầy những vết thương trầy xước do chính bản thân nàng tự làm ra. Mộng Khuê cũng không thể chịu nổi cảm giác thống thiết dày vò trong tâm mình. Như thế nào là người kia bị đau, nàng lại còn thấy khó chịu hơn cả chính mình đau đớn? Nhớ lại lúc nãy người kia khổ sở giằng xé, quằn quại lăn lộn không làm chủ nổi mình. Nàng gần như chết điếng. Thời khắc ấy, nàng ước gì mình có thể chịu thay cho người kia nỗi đau ấy. Lúc nàng ôm lấy người kia nàng cũng cảm nhận được người kia cố bình tĩnh lại. Sau đó vẫn vùng vằng, nhưng một chút cũng không động thủ đến nàng. Ngay cả khi đã phát cuồng, người kia vẫn sợ tổn thương nàng hay sao? Vậy nhưng người kia sẽ phải chết? Chỉ còn ba ngày nữa, nàng phải chứng kiến người kia đau đớn như thế cho đến hết ba ngày...sau đó thì...
Mộng Khuê không thể nghĩ nổi nữa. Nàng đổ sụp xuống, ôm lấy toàn thân Anh Ngọc mà khóc. Nàng thật không muốn, không thể chịu được thấy người kia phải chết đi, lại còn chết một cách đáng sợ như thế. Tại sao ông trời lại gieo ra oan nghiệt thế này? Bắt nàng phải chứng kiến người mà nàng yêu thương chết thảm trước mắt nàng? Dù rằng người ấy và nàng...không thể nào. Dù rằng người ấy không hề yêu nàng...Vậy nhưng Mộng Khuê không thể tự lừa dối chính mình được nữa. Nàng ôm lấy kẻ nằm bất động kia, ôm lấy thân thể của nữ tử kia mà não nùng bật khóc, khóc cho hết những u uất đè nén tâm can nàng bấy lâu nay.
- Mạnh Kì Phong, ngươi có biết không? Trong đời ta may mắn nhất là gặp được ngươi nhưng bất hạnh nhất cũng chính là gặp được ngươi. Nhân sinh của ta có thể sẽ rất nhàm chán, có thể sẽ rất nhạt nhòa. Nhưng ta có thể sẽ bình đạm trôi qua, cũng có thể không lo không nghĩ, không mong cầu gì mà bước qua kiếp người này. Thế nhưng từ khi ngươi xuất hiện, ngươi hết lần này đến lần khác đi vào nội tâm của ta. Ngươi khiến ta thấy phải nhớ đến ngươi, nghĩ đến ngươi. Ngươi hết lần này đến lần khác để ta nhìn thấy, nhận thấy ngươi trong hình ảnh nam nhân hoàn hảo nhất thế gian này. Ngươi lại tốt với ta hơn bất cứ người nào trên đời, vì ta làm ra bao nhiêu chuyện. Nhưng cho đến cùng, ngươi lại là một nữ tử...Ngươi là một nữ tử nhưng lại cố ý đoạt mất tâm tư của ta! Mạnh Kì Phong! Ta hận ngươi. Nhưng ta càng hận chính bản thân mình...
Mộng Khuê trút hết tâm tư, sau đó cũng rũ người xuống òa khóc. Nàng khóc đến nước mắt rơi ướt đẫm lên gối, lên tóc, lên cả khuôn mặt nhợt nhạt trước mặt nàng. Cho đến khi nàng cảm giác được mi tâm của người kia chợt động đậy. Nàng vội lau nước mắt, nhìn lại. Anh Ngọc vẫn nhắm tịt mắt, chỉ thấy khóe môi chợt động đậy như là muốn nói gì đó. Mộng Khuê lấy hết bình tĩnh, kề tai thật sát bên miệng nàng. Chỉ nghe Anh Ngọc yếu ớt mấp máy môi thều thào được mấy chữ. Mộng Khuê nghe xong vẻ mặt cũng biến đổi, thật không dám tin vào tai mình.