- Trang chủ
- Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn (Thiên Y Phượng Cửu)
- Chương 313: Chắc chắn phải chết
Tác giả: Phượng Quỳnh
Uy áp của Võ Tông đỉnh phong vừa ra, khiến cho máu trong người Phượng Tiêu lập tức quay cuồng xông lên cổ họng, ông cảm thấy trong miệng hơi tanh, mùi máu tươi nhè nhẹ tản ra từ trong miệng...
Ngay lúc này, hai tên lão giả kia ngưng tụ huyền khí trong tay đánh về phía ông, tốc độ của Võ Tông đỉnh phong được tăng lên đến đỉnh cao nhất, khiến cho ông không kịp nhìn thấy rõ đối phương ra tay như thế nào thì cả người ông đã bị đánh bay ra ngoài.
“Ầm! Ầm!”
Hai tiếng động mạnh mẽ đánh vào ngực ông, một người thì nắm đấm nặng nề đánh xuống, người còn lại đánh ra một chưởng mạnh mẽ, hai đạo công kích đều ẩn chứa huyền khí cường đại, trí mạng và tàn nhẫn!
“Phụt!”
Phượng Tiêu kêu lên một tiếng đau đớn, máu tươi phun ra từ trong miệng, đồng thời cả người bị đánh bay, ông chỉ cảm thấy ngực vô cùng đau nhức và khó chịu, trong lúc mơ hồ ông chỉ thấy bóng dáng của hai lão giả kia lại đánh về phía ông, cảm thấy chưởng phong mạnh mẽ kia sắp đánh lên đỉnh đầu của ông.
“A!”
Lão Bạch tức giận hí lên, trông thấy một trong lão giả định đánh lên đỉnh đầu của Phượng Tiêu, nó chạy về phía trước đâm mạnh vào lão giả kia, đụng cả người ông ta bay ra ngoài.
“Chết tiệt!”
Một chưởng của lão giả kia không kịp đánh xuống, cả người đã bị đụng bay ra ngoài, lực của con ngựa mạnh như vậy, cho dù là Võ Tông cũng không thể đỡ nổi sức va chạm của lão Bạch, cả người chật vật lăn xuống mặt đất ngã chổng vó lên trời.
“Súc sinh!”
Một lão giả khác nhìn thấy lại là con ngựa này làm hỏng chuyện, tức giận đến nỗi mắng một tiếng, đá chân một cái, tay cầm lấy thanh trường kiếm ở trên mặt đất, rót huyền khí vào kiếm rồi chém về phía lão Bạch.
Vốn dĩ không định giết nó, nhưng nó lại một lần nữa làm hư chuyện của bọn họ, vậy thì không thể lưu lại!
“Xuy!”
Lão Bạch phun ra hai luồng khí tức từ trong hơi thở, tựa như nó đang giễu cợt ông ta không biết tự lượng sức mình, cơ thể xoay lại để mông ngựa quay về phía lão giả kia rồi quẫy đuôi.
“Phụt!”
Một tiếng phụt vang lên, một làn khói màu vàng nâu thả ra từ mông của nó, hơi khói màu vàng nâu giống như khói độc, vô cùng hôi, trực tiếp phun lên trên mặt của lão giả kia, ngay sau đó nó hất đuôi ngựa lên tát ông ta một cái, khiến ông ta sặc đến ngất xỉu.
Nhìn thấy một màn như vậy, mấy người áo đen còn sót lại cùng với người nam nhân dẫn đầu đeo mặt nạ đều ngạc nhiên lùi một bước về phía sau, tránh đi luồng khí màu vàng nâu bắt đầu lan tràn ra. Trong nháy mắt, người nam nhân dẫn đầu đeo mặt nạ nhìn thấy lão Bạch kêu lên một tiếng rồi đi về phía người đang nằm sấp trên mặt đất, để Phượng Tiêu bị trọng thương đang hấp hối lên trên lưng rồi quay trở về.
Thấy vậy, hắn lập tức liền hành động, giơ ám tiễn trong tay lên nhắm về phía trái tim Phượng Tiêu, trong mắt lóe lên sát khí, ám tiễn lấy khí thế sắc bén không hề do dự bắn ra.
“Hưu!”
“A!”
Phượng Tiêu yếu ớt kêu lên một tiếng, ở sau lưng cắm vào một cây ám tiễn nhỏ bé, máu đỏ tươi đã biến thành đen, vốn dĩ ông có thể miễn cưỡng ngồi thẳng người, nhưng lại vì cây ám tiễn này mà nằm sấp xuống lưng của lão Bạch, mặc kệ nó chạy băng băng trở về...
Nam nhân đeo mặt nạ đang muốn đuổi theo thì mơ hồ nghe được động tĩnh của viện binh đến đây, lúc này khẽ quát một tiếng: “Rút lui!”
Hắn không cam lòng quay đầu nhìn lại một cái, rồi mang theo những người còn lại nhanh chóng rút lui, mặc dù không thể tận mắt nhìn thấy ông ta tắt thở, có điều ông ta đã trúng hai chưởng của hai cường giả Võ Tông đỉnh phong, hơn nữa còn trúng ám tiễn tẩm độc của hắn, cho dù là đại la thần tiên đến đây cũng không thể cứu được ông ta!
Nghĩ vậy, lúc này nỗi lo lắng trong lòng mới đè xuống, nhanh chóng rút lui, biến mất trong đường núi...
“Phượng Tiêu!”
Giọng nói lo lắng và kinh ngạc của lão thái gia truyền đến.
Nhưng khi ông nhìn thấy con trai yếu ớt nằm sấp trên lưng của lão Bạch thì trong lòng bỗng dâng lên cảm giác kinh sợ.