- Trang chủ
- Vạn Giới Gian Thương
- Chương 34: Chiếc nhẫn biến hóa
Tác giả: Tiểu Tiểu Thu Dạ
Dịch giả: KenSeki
Thôi Bác Văn không thèm để ý đến quân áo còn ướt, mà khoanh chân ngồi xuồng luôn.
Thời gian dần trôi qua, hắn đã tiến vào trong không gian Vạn Giới, vừa mới vào đến nơi, thì Thôi Bác Văn giật mình, tưởng là đã đi nhầm sang chỗ nào khác.
Lúc này Không Gian Vạn Giới đã hoàn toàn thay đổi, đám Hỗn Độn tử khí khi trước đã biến thành một bầu trời, còn bản thân hắn thì đang đứng trên một quảng trường, đối diện có một tòa lâu đài rất lớn, trên cửa thành có treo ba chữ lớn rất cứng cáp “Vạn Giới Các”
Tiểu Y cảm thấy Thôi Bác Văn đã đến, liền lảo đảo bay từ trong lâu đài ra, Thôi Bác Văn sợ hãi, vội vàng chạy đến đỡ trên lòng bàn tay.
“Chuyện này là thế nào, tại sao không gian lại biến thành ra thế này? Mà tại sao ngươi cũng lại yếu ớt như vậy?” Thôi Bác Văn vô cùng lo lắng hỏi, Tiểu Y cũng coi như là người đã ở bên hắn lâu nhất trong cái thế giới này, tuy rằng cô bé không phải là người, nhưng Thôi Bác Văn vẫn đối đãi như người thân, thật sự hắn không muốn Tiêu Y bị làm sao.
Tiểu Y trong lòng bàn tay Thôi Bác Văn giãy giụa đứng dậy, ánh mắt đầy mong chờ, nói: “Đói..”
Hả?
“Tiểu Y, ngươi nói gì?”
Thôi Bác Văn tưởng mình nghe lầm, Giới Linh làm sao mà đói được..
“Đói… Ăn…”
Trong đầu Thôi Bác Văn tràn đầy nghi vấn, vấn đề ở chỗ là làm sao Giới Linh lại có thể đói được, mà bản thân hắn cũng không mang theo thức ăn vào đây.
Vả lại dù có thể mang vào đi nữa, thì trên người hắn lúc này cũng làm gì có gì để ăn được…
“Ngươi ràng chịu đựng, để ta tìm quanh đây xem có gì có thể ăn được không, thì mang vào cho ngươi.”
Đây là cách duy nhất mà Thôi Bác Văn có thể nghĩ được, nhưng trong lòng vẫn đầy nghi hoặc, thì ra Tiểu Y không thể tự tạo ra đồ ăn được, mà lúc trước chính hắn đã nếm thử hai lần, thực là quá xa xỉ, mặc dù mùi vị cực ngon, nhưng vẫn hơi đắt đỏ một chút.
Dù chỉ đơn giản là một cái bánh nướng, hay là một mâm thịt bò, thì giá đều là 1000 điểm năng lượng, ăn uống cái gì ở chỗ này cũng đều không khác đốt tiền là mấy.
“Không… Cần… vào trong lâu đài!”
Tiểu Y nói một cách yếu ớt.
Thôi Bác Văn đang chuẩn bị đi ra ngoài, nghe thế thì sửng sốt: “Không cần vào trong lâu đài? Thế thì đi đâu?”
Tiểu Y liếc mắt yếu ớt, ‘người gì không biết, có thế mà nghe cũng không rõ”, rồi nhắc lại một cách khó khăn: “Không cần! Vào trong lâu đài đi…”
“À ờ…”
Lúc này Thôi Bác Văn mới nghe rõ, rồi nhanh chóng đi về phía lâu đài, tòa lâu đài này chỉ có một đen thui, nhìn không rõ là được làm bằng gì, lâu đài cao lên đến tận mây, với thị lực của Thôi Bác Văn thì chỉ nhìn được đến chỗ cao nhất chạm vạo Hỗn Độn Tử Khí thôi.
Nói thật, tòa lâu đài đen thui này với cả cái nhẫn đầu lâu kia vẫn luôn khiến hắn cảm thấy không thoải mái.
‘Vỗn dĩ chỉ là một cuốn tiểu thuyết bình thường, cần gì phải làm ra vẻ quỷ dị như thế chứ…’
Thôi Bác Văn giật mình, hắn vừa nói cái gì vậy, ‘Được rồi, không quan trọng lắm… Thôi Bác Văn tiếp tục bước lại gần tòa lâu đài.
Cổng vào tòa lâu đài là hai cánh cửa hình vòm nặng nề, có một con đường nhỏ dẫn vào.
Thôi Bác Văn vừa đặt tay lên cánh cửa, thì một cảm giác nguy hiểm ào tới mãnh liệt…
Roẹt …
Một luồng điện chạy dọc theo cánh tay Thôi Bác Văn rồi truyền khắp người hắn, Thôi Bác Văn chỉ kịp hét lên một tiềng rồi ngã lăn ra đất… Chân tay co giật, miệng sùi bọt mép, giãy giãy…
“Tiểu… Y…” Giọng thều thào của Thôi Bác Văn vang lên/
“Sao…vậy…” Một âm thanh khác cũng yếu ớt không kém đáp lại.
Thôi Bác Văn gian nan lắm mới ngồi dậy được, chỉ vào cánh cổng lớn nói: “Vì sao ta lại bị điện giật như thế… Dòng điện đó là ở đâu ra vậy?”
“Đó là cơ chế phỏng thủ của Vạn Giới Chỉ Hoàn…” Tiểu Y nằm trong lòng bàn tay của Thôi Bác Văn nên cũng bị điện giật cho tung người.
“Vậy tại sao ta lại bị giật, không phải ta đã có Linh Hồn Khế Ước rồi sao?” Thôi Bác Văn nghi hoặc hỏi.
“Đúng thế rồi, nếu không phải có ràng buộc về linh hồn, thì đã không phải bị giật một chút thế đâu.”
Tiểu Y lại nói tiếp: “Chủ nhân chịu khó một chút, mở được cổng ra, rồi về sau sẽ không gặp lại tình huống như thế nữa đâu.”
“Về sau…?” Khóe miệng Thôi Bác Văn co giật, dòng diện vừa rồi tuy không mạnh, nhưng mà thân thể hắn lúc này không phải thân thể thực, mà chỉ là dạng tinh thần thôi, cứ bị điện giật trực tiếp như thế, thì cũng không khác gì lần đầu kích hoạt chiếc nhẫn, cách làm tuy khác nhau nhưng kết quả giống nhau…’wth!’ (What the hell?)
Cảm giác toàn thân thể cũng tinh thần đều rã rời thật chẳng có gì hay ho cả…
“Chủ nhân cố gắng lên, chịu đựng một chút là tốt rồi!”
‘Lại nữa…?’ cái gai này thật không dễ chơi, hết lần này đến lần khác dày vò hắn, thú vị lắm sao?
Người ta tìm được các loại Chiếc nhẫn Thần Khí cái khỉ gì gì đó, thì một bước lên trời, hắn thì ngược lại, cũng nhặt được nhẫn đấy, nhưng từ đó hết lần này đến lần khác lừa ông mày không còn đường lui, lần lần đưa ông đi vào con đường càng đi càng đen tối…
Thôi Bác Văn đầu óc xám xịt, càng nghĩ càng giận, hắn không hiểu được tại sao cứ đến lúc quan trọng thì lần nào cũng giày vò hắn khổ sở.
“Thật sự là phải để điện giật sao? Không có cách nào khác à?”
Vẻ mặt Tiểu Y nghiêm túc nhìn Thôi Bác Văn, nói: “Đúng thế chủ nhân! Đây là hình thức kiểm tra Tinh Thần Lực, nếu ngay cả cửa này cũng không qua được, thế thì dù có vào được bên trong cũng bị năng lượng tràn ngập trong đó nghiền thành cám, đây là do người thu nạp chỗ ở cũ của Vô Nhai Tử tạo thành, chiếc nhẫn cũng biến đổi, ta cũng lấy lại một chút trí nhớ.”
“Được rồi!” Thôi Bác Văn nhìn thấy Tiểu Y nói nghiêm túc như thế, không thể không tin, đến đây đi, dù sao cũng đã trải qua mười vạn tám ngàn lần khi trước, thì mấy trò như này cũng thành quen rồi, hơn nữa lần này không mạnh như lần trước, ít nhất bản thân cũng không bị đau đầu, hắn đành tự an ủi mình như thế chứ còn biết làm sao.
Thôi Bác Văn nhẹ nhàng đặt Tiểu Y trong lòng bàn tay xuống, hít một hơi thật sâu, cắn răng, dơ tay đẩy cánh cổng.
Lạch cạch…
Cánh cổng lớn phát ra tiếng kêu khẽ rồi mởi ra! Thôi Bác Văn dùng lực hơi mạnh nên suýt chút ngã cắm mặt xuống đất…
Thôi Bác Văn sững sờ, Tiểu Y cũng ngây người, chuyện này không giống như trong trí nhớ của nàng.
“Tiểu Y, ngươi bảo chịu đựng là thế này sao…không phải ngươi bảo là không cách nào tránh được điện giật sao?” Thôi Bác Văn cảm thấy cuộc sống thay đổi quá nhanh.
Hắn đã chuẩn bị sẵn tinh thần chịu điện giật, thế mà vừa đụng đã mở ra luôn, thế là thế éo nào?
“Việc này! Việc này! Có thể là chủ nhân đã đủ tiêu chuẩn để mở được cánh cổng rồi…” Tiểu Y bâng khuâng nhìn trời, lẩm bẩm.
Thôi Bác Văn nổi giận, dám chơi hắn à… hắn nghiến răng nói: “Vậy dòng điện lúc đầu là ở đâu ra, có phải ngươi giở trò quỷ gì phải không?”
Thôi Bác Văn không thể không nghĩ đến khả năng này, dù sao Tiểu Y cũng từ đó bay ra mà.
“Ta cũng không rõ ràng lắm, cũng không phải lỗi của ta.” Tiểu Y vội vàng lắc đầu, tỏ vẻ việc này không can hệ gì đến nàng.
“Thế dòng điện kia phải giải thích thế nào?”
“Có thể… khả năng là do hở điện còn sót lại…”
“Điện còn sót lại? Được rồi… giải thích như tehes thì không cãi vào đâu được’, hắn cũng không thèm nghĩ nữa.
Thôi Bác Văn ngẩng đầu nhìn vào bên trong, trước mắt hiện ra một đại sảnh, nhưng hoàn toàn trống rỗng, chỉ là phía trước khoảng trăm thước phía bên phải có một cầu thang nhỏ, trên bậc thang có một cái ngai nhìn rất hoành tráng được đặt lẻ loi trơ trọi ở đó.
Thôi Bác Văn sa sầm mặt, tức giận hét lên: “Tiểu Y, nguoi
“A… Chủ nhân làm sao vậy?”
Thôi Bác Văn nghiến răng nghiến lợi nhìn vào đại rảnh rỗng tuếch, nói: “Đây là cái ngươi nói năng lượng tràn trong sảnh sao?”
Chỉ là một cái phòng trống trơn mà thôi… có cái năng lượng khỉ nào đâu… Hắn cảm giác mình bị Tiểu Y chơi đùa, lăn qua lăn lại rồi rơi xuống hố mà nàng đã đào!
Tiểu Y vô cùng ủy khuất, lúc trước nàng chưa hề vào đây, chỉ có thể bối rối đứng ở phía sau cánh cửa khoảng một trượng, lúc đó trong phòng đầy tử khí, làm cho nàng vô cùng sốt ruột.
Ai mà biết được, Thôi Bác Văn vừa mở cửa ra thì chẳng thấy đám tử khí kia đâu nữa, việc này khiến nàng có cảm giác như chính mình cũng bị chiếc nhẫn chơi đùa… Thậm trí nàng còn có chút nghi ngờ với sự tồn tại của chính mình.
Thôi Bác Văn nhìn bộ dáng lúng túng của Tiểu Y, thì lại mềm lòng, thở dài nói: “Được rồi, không để ý đến những việc này nữa, lúc trước ngươi rối rít gọi ta đến, lại còn có vẻ gấp gáp, rốt cuộc là vì chuyện gì?”
Tiểu Y nghe thế, nét mặt cũng nghiêm lại, nói: “Phải rồi, chuyện này đối với chủ nhân rất hệ trọng, ta không hiểu sao đã nhớ lại được rất nhiều, cũng biết được nhất nhiều việc, nên mới sốt ruột mà gọi người vào đây.”
Thôi Bác Văn hơi bất ngờ, nhìn biểu tình nghiêm túc của Tiêu Y, thì cũng cảm thấy căng thẳng, chuyện gì mà có thể làm cho Tiểu Y nghiêm túc như thế, hơn nữa, nghe ý của nàng, thì trong chuyện này còn có ẩn tình gì sao, nhớ lại trạng thái của bản thân lúc trước, thì khẳng định là có vấn đề gì đó rồi.