- Trang chủ
- Vì Em Mà Đến
- Chương 12: Đạt hạng nhất
Tác giả: Trường Câu Lạc Nguyệt
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor. shpdarn
Chu Tư Đồng lại lần nữa cảm khái bản thân thật anh minh khi quyết định chuyển lớp.
Kiếp trước cô học ban Xã hội, cấp ba năm ấy trước khi bỏ bê việc học cô vốn có thành tích xuất sắc, ngạo thị quần hùng*. Hiện tại cô lại chuyên tâm chịu khó, càng thêm như cá gặp nước.
(*) Ngạo thị quần hùng: kiêu ngạo, tự phụ, coi thường các bậc anh hùng
Cô mới chuyển đến lớp Xã hội chưa đến một tháng đã đến kì thi giữa kì. Lúc làm bài thi cảm giác khá tốt, hết thảy đều rất thuận tay. Mà đến lúc công bố kết quả, không chỉ là người khác, chính cô còn giật mình.
Cô vậy mà thi được hạng nhất toàn ban.
Cả lớp đều ồ lên. Cuối cấp rồi Chu Tư Đồng mới chuyển lớp, mà vừa chuyển sang đã được hạng nhất, này cũng không phải "trâu bò" bình thường đâu.
Ngô Nhã Lệ lúc đứng trên bục giảng tuyên bố việc này cũng không thể tin nổi.
Đối với Chu Tư Đồng cô ngay từ đầu cũng không định nhận vào lớp, sau đó cũng vì quyền uy của Trương Duệ Đức nên mới không thể không nhận học sinh này, nhưng không ngờ câu nói đùa của Trương Văn Kiệt trước kia vậy mà lại thành sự thật.
Chu Tư Đồng thật sự một bước lên trời. Cô thật sự nhặt được cái bảo bối rồi.
Nhất thời Ngô Nhã Lệ vẻ mặt tươi cười so với hoa nở còn tươi hơn. Có điều khi Trương Văn Kiệt biết được chuyện này biểu tình trên mặt quả nhiên là rất khó coi.
Chu Tư Đồng khi còn học lớp ông thành tích chỉ ở mức trung bình, bây giờ vừa chuyển đến lớp Xã hội không lâu lại thi được hạng nhất. Con mẹ nó thế này không phải là công khai đánh lên mặt ông sao? Hai ngày nay ông đều bị cô giáo Ngô trêu chọc suốt, nói ông không biết nhìn người, chữa lợn lành thành lợn què.
Vì thế Trương Văn Kiệt mấy ngày nay ngày nào cũng cau có. Đặc biệt là lần này thành tích lớp bọn họ so với chín lớp ban Tự nhiên kia lại còn xếp chót.
Tuy rằng Sở Khiêm vẫn như cũ được hạng nhất, nhưng có ích gì? Sở Khiêm người ta là thần đồng ai cũng biết. Các giáo viên lớp khác đều trêu chọc nói, giáo viên dạy Sở Khiêm dù có là tên ngốc thì Sở Khiêm vẫn có thể thi được hạng nhất. Con mẹ nó này không phải ngụ ý nói ông so với tên ngốc còn không bằng sao?
Vì thế hiện tại Trương Văn Kiệt đứng trên bục giảng, cầm bài thi trong tay đập xuống bàn mấy cái. Vẻ mặt xám xịt điểm danh phê bình những học sinh trong kỳ thi này tụt hạng đến thảm hại.
Trong đó có Trần Oánh Oánh.
Cuối cùng Trương Văn Kiệt thái độ kỳ quái nói: "Tôi cũng biết có bạn học nào đó ngoại hình xinh đẹp, mỗi ngày đều ăn mặc hoa hoè lộng lẫy, nhưng xinh đẹp có ích lợi gì? Dựa vào xinh đẹp là có thể thi được trường đại học tốt không? Cho nên thu lại mấy cái suy nghĩ vớ vẩn ấy đi, đọc sách học bài mới là quan trọng nhất."
Trần Oánh Oánh ngoại hình xinh đẹp, còn được gọi là hoa khôi học đường, bình thường vẫn hay có nam sinh chặn đường đưa thư tình, hoặc là hẹn cô ta ra để tỏ tình, mấy chuyện này Trương Văn Kiệt đều biết hết.
Trong mỗi lớp học đều sẽ có "phản đồ", thỉnh thoảng giáo viên sẽ gọi những học sinh này ra tâm sự, sau đó sẽ biết được từng động thái mới nhất của những học sinh khác trong lớp.
Tuy rằng không bị điểm mặt gọi tên, nhưng học sinh trong lớp ai cũng nhất nhất hướng mắt về phía Trần Oánh Oánh.
Kỳ thi giữa kỳ lần này thành tích của Trần Oánh Oánh xác thật là giảm thảm hại, hơn nữa mỗi lần cô ta ra khỏi cửa phòng học đều sẽ có nam sinh đang chờ ở cửa, quần áo mỗi ngày mặc nhìn là biết đều tỉ mỉ lựa chọn. Trương Văn Kiệt không phải nói cô ta thì còn ai vào đây?
Bị nhìn chằm chằm bởi ánh mắt nóng bỏng như thiêu của mọi người, Trần Oánh Oánh mặt đỏ như cắt ra máu. Tay đặt trên đầu gối gắt gao nắm chặt lấy góc áo.
Cô ta cảm thấy mình đang bị sỉ nhục.
Từ trước đến nay luôn là thiên chi kiêu nữ*. Bây giờ lại bị Trương Văn Kiệt nói như vậy, còn bị tất cả bạn học trong lớp nhìn chằm chằm.
(*) Thiên chi kiêu nữ: đại khái là con cưng quen được cưng chiều.
Cô ta đỏ bừng mặt, cúi đầu muốn khóc.
Một tiết trôi qua như đứng đống lửa, như ngồi đống than. Vất vả lắm cuối cùng mới hết giờ, Trương Văn Kiệt vừa đi, Trần Oánh Oánh liền gục trên bàn, cúi đầu khóc thành tiếng.
Nhưng chẳng có ai an ủi cô ta. Bạn học trong lớp đều đang nhiệt liệt thảo luận chuyện Chu Tư Đồng ở lớp Xã hội kỳ này thi đạt hạng nhất.
"Oa. Không nghĩ tới Chu Tư Đồng lại lợi hại như vậy. Cậu ta mới chuyển đến lớp Xã hội chưa được bao lâu, vậy mà lại thi được hạng nhất? Nói như vậy, cậu ta trước kia ở lớp chúng ta đúng là nhân tài không có đất dụng võ mà."
"Cậy nghe nói gì chưa? Lần này thi tiếng Anh Chu Tư Đồng cũng được 100 điểm đấy. Nói vậy là tiếng Anh của cậu ta tốt thật hả? Sao ngày trước lại không thấy như vậy?"
"Sao lại là không thấy? Lần trước cậu ta còn ở lớp chúng ta không phải cũng được 100 điểm sao? Nhưng lúc ấy chúng ta không tin còn gia, chỉ nói cậu ta chép bài, cũng không có người nào đứng ra nói thay cậu ta, kết quả là cậu ta tức giận chuyển đến lớp Xã hội luôn rồi."
"Đến lớp Xã hội cũng tốt mà, nếu không lần này làm sao cậu ta nổi bật được như vậy. Có điều, nói đến nổi bật, lần trước chuyện nhà Chu Tư Đồng bị nói ra, cậu ta cũng rất nổi bật đó......"
Nữ sinh này vừa nói xong, ánh mắt mọi người lại dồn về phía Trần Oánh Oánh.
Thật ra Trần Oánh Oánh nếu chỉ nói chuyện ba Chu Tư Đồng đã mất mẹ cậu ta chỉ là nhân viên bán giày như vậy cũng không có gì, nhưng hôm đó Trần Oánh Oánh lại nói thêm một câu, lúc ấy mẹ cậu ấy còn nửa quỳ trên đất đổi giày cho mình. Này có chút không hợp lý.
Vì thế nữ sinh vừa nói trước đó liền kỳ quái hỏi Trần Oánh Oánh: "Trần Oánh Oánh, Chu Tư Đồng trước kia ngồi cùng bàn với cậu, tin tưởng cậu nên mới nói chuyện trong nhà với cậu, sao cậu lại ở sau lưng người ta nói xấu như vậy? Còn nói về mẹ cậu ấy như thế? Cậu không thấy hổ thẹn à?"
Dừng một chút, lại cố tình nói thêm một câu: "Ôi, tôi nói này Trần Oánh Oánh,cậu có phải vì ghen ghét Chu Tư Đồng lần trước thi tốt hơn cậu, cho nên cậu mới cố tình nói mấy lời như vậy nhắm vào Chu Tư Đồng không? Thật ra là cậu thấy Chu Tư Đồng thi điểm tuyệt đối, sợ cậu ấy cướp mất sự chú ý của đại diện tiếng Anh là cậu đúng không?"
Trần Oánh Oánh ngẩng đầu, khóc lóc biện giải: "Mình, mình ngày đó không phải cố ý nói chuyện nhà cậu ấy ra như vậy. Là, là Lý Nam Nam hỏi mình mới nói."
Lý Nam Nam ngồi trước cô ta nhất định không muốn đội cái nồi này: "Kể cả tôi hỏi thì cậu vẫn có thể không nói cơ mà. Cậu không nói thì tôi cầm dao kề cổ ép cậu chắc?"
Trần Oánh Oánh nhất thời liền khóc dữ dội hơn.
Cả lớp học ríu rít cả lên, Sở Khiêm thấy bọn họ quá ồn, vì thế liền đứng dậy ra hành lang đứng một hồi.
Vừa quay đầu, đúng lúc nhìn thấy Chu Tư Đồng từ bên kia lại đây.
Lớp 3.1 cách nhà vệ sinh không xa, học sinh lớp khác muốn đến nhà vệ sinh đều sẽ đi ngang qua đây. Chu Tư Đồng có lẽ là vừa đi đến nhà vệ sinh, bây giờ đang quay lại.
Sở Khiêm vốn chỉ tuỳ ý dựa mình trên cột, hai tay khoanh trước ngực nhìn về phía cây long não. Nhưng lại thoáng thấy được Chu Tư Đồng đang đi lại đây, hắn không nhịn được cảm thấy toàn thân cứng đờ, cả người cũng đứng thẳng dậy.
Nhưng Chu Tư Đồng mắt luôn nhìn thẳng đường đi của mình, giống như không nhìn thấy hắn đang đứng gần đấy.
Vì thế Sở Khiêm trơ mắt nhìn cô đi lướt qua mình, bóng dáng gầy yếu đi về phía trước, đi vào phòng học của lớp Xã hội.
Sở Khiêm cảm thấy hắn càng ngày càng không hiểu nổi Chu Tư Đồng.
Rõ rằng trước chỉ cần thấy hắn khuôn mặt cô sẽ đỏ lên, rồi thỉnh thoảng lại sẽ trộm nhìn hắn, sau đó lại sẽ nhút nhát sợ sệt không dám nhìn tiếp. Nhưng bây giờ cô giống như, giống như, coi hắn như không có gì.
Sở Khiêm đứng ngẩn ngơ ở đó. Cho đến khi chuông vào học vang lên hắn mới bước vào lớp.
Lớp Xã hội hiện tại là tiết tiếng Anh.
Lần này thi giữa kỳ Chu Tư Đồng thi được điểm tuyệt đối, giáo viên tiếng Anh tự nhiên cũng coi trọng cô, mỗi lần nhìn phía cô trong ánh mắt đều là tràn đầy ý khen ngợi cùng cổ vũ.
Thẩm Tụng Viện ở bên cạnh nhìn thấy một màn này, trong lòng vô cùng ngưỡng mộ.
Thẩm Kỳ đã tính toán sang năm sẽ cho cô đi nước ngoài du học, cho nên trước kia đã đặc biệt mời gia sư tiếng Anh đến nhà dạy cho cô. Nhưng cô giống như không có năng khiếu trong môn này, dù học thế nào cũng không tiến bộ lên được. Vậy mà Chu Tư Đồng lại vô cùng nhẹ nhàng thi được điểm tuyệt đối.
Gần đây tuy rằng Thẩm Tụng Viện và Chu Tư Đồng vẫn là không nói với nhau một lời nào, có điều trải qua chuyện lần trước, quan hệ giữa hai người hiện tại so với trước đây hoà hoãn hơn chút. Cho nên Thẩm Tụng Viện nghĩ, hay là mình hỏi Chu Tư Đồng chút xem có phải học giỏi tiếng Anh như vậy là nhờ bí quyết gì không? Dù sao hỏi mấy lời này cũng không phải là quá mất mặt gì?
Có điều Thẩm đại tiểu thư cảm thấy ở lớp mà hỏi Chu Tư Đồng mấy lời này vẫn là rất mất mặt. Sẽ có người khác để ý tới. Vì thế cô cảm thấy nên chờ đến lúc tan học rồi chặn đường hỏi vậy, hỏi cậu ta xem rốt cuộc có bí quyết học giỏi tiếng Anh không.
Thẩm Kỳ sáng sớm đã đưa ra tối hậu thư, Nếu đến cuối năm mà cô thi tiếng Anh vẫn không được nổi 80 điểm, vậy chờ đến lúc cô đi du học anh sẽ chỉ lo học phí, mặc kệ có tự xoay sở phí sinh hoạt.
Bởi vậy cái loại cảm giác phải sống dựa vào tiền của người khác thật cmn quá khó chịu.
*
Chờ cuối cùng tiếng chuông tan học vang lên, Chu Tư Đồng thu dọn sách vở cho vào cặp, sau đó đứng dậy đi về.
Từ sau khi cô vào lớp Xã hội đi đi về về vẫn luôn chỉ có một mình, lúc ra chơi cũng chưa bao giờ chủ động nói chuyện cùng học sinh khác, hơn nữa hiện tại còn thêm chuyện cô chưa chuyển đến được một tháng thi giữa kỳ đã đạt hạng nhất, cho nên càng khiến mọi người cảm thấy cô có phần thần bí.
Cả lớp vừa thấy bóng dáng cô ra khỏi lớp, sau đó mới bắt đầu chầm chậm thu dọn sách vở, kéo bè kéo cánh cùng nhau về nhà.
Mà Thẩm Tụng Viện hôm nay lại là cự tuyệt lời mời của Tề Tư Tư ngồi trước mặt, mau mau mải mải xách cặp đuổi theo hướng Chu Tư Đồng vừa đi khỏi.
Nhưng vừa lúc cô đuổi kịp Chu Tư Đồng, lại nhìn thấy Chu Tư Đồng vẻ mặt không kiên nhẫn đứng ở trên lối đi nhỏ, mà Trần Oánh Oánh đang khóc đến lê hoa đái vũ đứng trước mặt cậu ta, không biết đang nói cái gì?
Hai người này đang làm gì vậy?
Thẩm Tụng Viện trong lòng tò mò, rón rén đến gần, muốn nghe xem hai người kia rốt cuộc đang nói chuyện cái gì.
__________________________________
Cây Long não/ Dã hương (Trung Quốc gọi là Hương Chương)