- Trang chủ
- Vô Thượng Sát Thần
- Chương 528: Tiêu Phàm Vs Nam Cung Thiên Dật
Tác giả: Tà Tâm Vị Mẫn
Trên không trung, Nam Cung Thiên Dật vững vàng rơi xuống trên người Giao loại Hồn Điêu Thú, lạnh lùng nhìn về phía dưới, hai tay y khoanh lại, con ngươi vô cùng lạnh lùng.
Không ai biết, cánh tay phải trong ống tay áo của y vừa mới va chạm với Tiêu Phàm, vậy mà lại đang không ngừng run rẩy.
Trên mặt đất, bụi bặm chậm rãi biến mất, một cái đen hố to lớn lộ ra, ngay sau đó, đám người nhìn thấy một thân ảnh chật vật chậm rãi từ trong hố lớn đi ra.
Y phục của Tiêu Phàm bị phá nát không ít, bay phấp phới, khóe miệng còn tràn ra một tia máu tươi, nhưng mà con ngươi hắn lại vô cùng thanh minh, chiến ý tăng vọt.
- Tiêu Phàm, thực lực ngươi vẫn lấy làm kiêu ngạo cũng chẳng qua chỉ được như vậy, xem ra ngươi hôm nay, không thể nào lại tạo ra kỳ tích.
Nam Cung Thiên Dật giọng nói khinh thường vang lên.
Mặc dù một kích vừa rồi, y đánh bay Tiêu Phàm, nhưng y biết mình cũng không dễ chịu hơn bao nhiêu, bất quá về khí thế, y vẫn không muốn bại bởi Tiêu Phàm.
- Phải không?
Tiêu Phàm liếm liếm máu tươi trên khóe miệng, lộ ra nụ cười khát máu, cũng không có chút mảy may e ngại nào:
- Bất quá ta thật không ngờ tới, ngươi vậy mà đã đột phá Chiến Hoàng cảnh đỉnh phong, nhưng mà Chiến Hoàng cảnh đỉnh phong này có vẻ như cũng chẳng hơn bao nhiêu, hẳn là vừa mới may mắn đột phá được.
Chiến Hoàng đỉnh phong?
Những người khác hít một hơi, trợn mắt hốc mồm nhìn về phía Nam Cung Thiên Dật, hai mươi tuổi đã là Chiến Hoàng cảnh đỉnh phong, phóng nhãn nhìn xem Ly Hỏa Đế Đô rất nhiều năm chưa từng có một ai.
Quả nhiên không hổ là người trẻ tuổi tài giỏi nhất Đại Ly Đế Triều, thực lực như vậy, cho dù là Cửu Đế Tử Nam Cung Tiêu Tiêu không có biến mất 3 năm cũng chưa chắc có thể so sánh.
Nam Cung Thiên Dật mị mị hai mắt, trong mắt có một tia kiêu ngạo, nhưng càng nhiều vẫn là ngưng trọng.
Y là Chiến Hoàng cảnh đỉnh phong không sai, điểm này đủ để y có thể khinh thường tất cả, nhưng Tiêu Phàm một tên Chiến Hoàng cảnh trung kỳ cường ngạch, vậy mà y cũng chỉ là hơi áp Tiêu Phàm, hơn nữa bản thân y cũng chẳng tốt đẹp gì, điều này khiến y làm sao có thể bình tĩnh, làm sao có thể kiêu ngạo được?
Trong lòng Nam Cung Thiên Dật, hắn mới là đệ nhất thiên tài Đại Ly Đế Triều, ngoại trừ Nam Cung Tiêu Tiêu ba năm trước đây ra, hắn coi thường tất cả.
Ba năm nay, Nam Cung Thiên Dật được phần lớn tài nguyên tu luyện, thực lực đã tăng mạnh, từ lâu đã không còn là hắn ba năm trước, dù là gặp phải Bàn Tử ba năm trước đây, hắn cũng sẽ không e ngại.
Nhưng hôm nay lại bị một quyền của Tiêu Phàm khiến cánh tay run rẩy, điều này khiến trong lòng Nam Cung Thiên Dật nổi lên sát khí càng đậm.
- Ta sẽ khiến ngươi hiểu rõ sự chênh lệch.
Khuôn mặt vẫn luôn bình thản của Nam Cung Thiên Dật rốt cục trở nên có chút dữ tợn, Hồn Điêu Thú loại Giao mang y đáp xuống mặt đất.
Ngay sau đó, Nam Cung Thiên Dật từng bước từng bước đi về phía Tiêu Phàm, trên người tỏa ra một cỗ bàng bạc chiến ý cùng sát ý, mỗi một bước đi, khí thế của y cũng càng ngày càng tăng lên.
Y từ từ mở bàn tay ra, dùng sức nắm lại, một chuôi bảo kiếm hình rồng kim sắc bao quanh xuất hiện ở trong tay, một sự sắc bén phóng ra bốn phương tám hướng.
Long hình bảo kiếm dài bốn thước, quanh thân kim quang rạng rỡ, giống như hỏa diễm đang thiêu đốt, ẩn ẩn tản ra từng tiếng kêu nhỏ, tựa như Chân Long đang gầm thét!
- Bát Phẩm Hồn Binh Long Đế Kiếm?!
Đám người nhìn thấy long hình bảo kiếm kia, toàn thân phát run, trong mắt càng là vẻ khó tin.
- Long Đế Kiếm, đó là bảo kiếm chuyên dụng của Đại Ly Đế Chủ, vậy mà lại ở trong tay Đại Đế Tử?
- Điều này còn phải nói sao? Đại Đế Tử đã là người thừa kế duy nhất trong lòng Đế Chủ, sớm ban Long Đế Kiếm cho hắn thì có sao đâu.
- Tiêu Phàm tuy mạnh, nhưng cũng không đến mức khiến Đại Đế Tử dùng đến Long Đế Kiếm đi, nghe nói Long Đế Kiếm chém sắt như chém bùn, Hồn Binh cùng cấp căn bản không ngăn được, Tiêu Phàm lấy cái gì để đánh với Đại Đế Tử?
- Có ít người ngang ngược càn rỡ quen rồi, sớm đã không coi ai ra gì, tự cho mình là đối thủ của Đại Đế Tử, chết cũng đáng đời!
Mọi người không kiêng nể gì nghị luận, đa số đều nịnh nọt Nam Cung Thiên Dật, một Nam Cung Thiên Dật nắm giữ Long Đế Kiếm, đừng nói là một người Chiến Hoàng cảnh trung kỳ, cho dù là Hoàng Phủ Chiến Hoàng cũng chưa hẳn là đối thủ của y.
Rất nhiều người lại cười trên nỗi đau của người khác, Tiêu Phàm đã từng giết không ít tu sĩ của Đế Minh, Thiên Hạ Minh cùng Vương Đạo Minh, chỉ là kiêng kị thực lực củaTiêu Phàm, bọn họ không dám báo thù.
Nhưng hiện tại có Nam Cung Thiên Dật xuất thủ, trong mắt bọn họ, Tiêu Phàm hẳn phải chết không thể nghi ngờ, bọn họ giống như nhìn thấy cảnh Tiêu Phàm bị chém thành trăm ngàn mảnh vậy.
Nơi xa, Bàn Tử nhìn thấy Long Đế Kiếm trong tay Nam Cung Thiên Dật, trên mặt lóe qua vẻ khổ sở, y hiểu rất rõ Long Đế Kiếm đại biểu cho điều gì.
- Nguyên lai ta sớm đã bị gia tộc vứt bỏ, nhưng ta còn ôm một tia hi vọng cuối cùng, ha ha, cũng tốt, từ nay về sau Nam Cung Tiêu Tiêu ta tự do hoàn toàn.
Bàn Tử thê lương cười nói, cả người khí thế đột nhiên đại biến, một cỗ chiến ý tràn ngập phóng lên tận trời.
Cho tới nay, trong lòng y vẫn còn một tia chấp niệm, chính là lần nữa trở lại Nam Cung gia tộc, sẽ không bị vứt bỏ.
Lúc y nhìn thấy Long Đế Kiếm kia, Bàn Tử liền hiểu rõ, một tia chấp niệm cuối cùng cũng tan thành mây khói, cả người cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
- Lại muốn đột phá?
Quan Tiểu Thất mấy người kinh ngạc nhìn Bàn Tử, nhất là Ảnh Phong, y nhưng là hiểu rõ Bàn Tử không lâu trước đó mới đột phá Chiến Hoàng cảnh trung kỳ, lần đột phá này cũng quá nhanh đi.
- Các ngươi thay Lão Nhị hộ pháp!
Tiêu Phàm nhìn thấy khí thế phát ra trên người Bàn Tử, trên mặt lộ ra vui mừng, Đồ Lục Đao xuất hiện ở trong tay, chỉ Nam Cung Thiên Dật nói: - Cút tới đây nhận lấy cái chết!
Cho dù là chênh lệch hai cảnh giới, Tiêu Phàm cũng không hề e ngại điều gì, vẫn bá đạo, tùy tiện như cũ.
Đám người kinh ngạc nhìn hướng Tiêu Phàm, không biết Tiêu Phàm lấy ở đâu dũng khí, lại còn dám gào thét với Nam Cung Thiên Dật!
- Ta rất bội phục dũng khí của ngươi, đao này của ngươi mặc dù không tệ, nhưng ở trước mặt ta cũng chỉ là là đồng nát sắt vụn!
Nam Cung Thiên Dật lạnh lùng cười một tiếng, Long Đế Kiếm vung lên.
Ngao!
Một tiếng long ngâm to lớn vang lên trong không khí, chỉ thấy trên Long Đế Kiếm phát ra một đạo kiếm khí màu vàng óng, kiếm khí kia rất quỷ dị, quanh co khúc khuỷu, như là Giao Long, lại lộ ra một cỗ uy áp ngập trời.
- Long Chi Kiếm Ý!
Đám người kinh hô, rút lui ra sau mấy bước, vẻn vẹn chỉ là uy áp liền khiến đa số người không thở nổi.
- Long Chi Kiếm Ý sao?
Tiêu Phàm không hề sợ hãi, lật tay một cái, Đồ Lục Đao nghênh không chém một cái, một đạo dải lụa màu đen tại hư không cấp tốc phóng đại, giống như muốn đem không khí phân thành hai.
- Lại là Hủy Diệt Đao Ý, không kém gì so với Long Chi Kiếm Ý!
- Đáng tiếc, Hủy Diệt Đao Ý có vẻ như chỉ là Nhất Trọng đỉnh phong, mà Long Chi Kiếm Ý lại là Nhị Trọng đỉnh phong, lập tức phân cao thấp.
Đám người mặc dù chấn kinh trước thực lực của Tiêu Phàm, nhưng vẫn không quá xem trọng Tiêu Phàm, cảnh giới có chênh lệch, Ý cảnh cũng có chênh lệch, Tiêu Phàm lại dựa vào cái gì mà chiến thắng Nam Cung Thiên Dật?
Oanh! Trong không khí nổ vang một tiếng, Long Chi Kiếm Ý giống như một đầu Giao Long tại hư không du đãng, mở rộng miệng xông thẳng về phía Hủy Diệt Đao Ý, so với Long Chi Kiếm Ý, Hủy Diệt Đao Ý lại lộ ra chút yếu đuối.
Kiếm Ý bá đạo, chớp mắt liền phá bỏ Đao Ý củaTiêu Phàm, hơn nữa tốc độ không giảm hướng về phía Tiêu Phàm.
- Nếu như đây chính là toàn bộ thực lực của ngươi, giết ngươi cũng chỉ cần một kiếm mà thôi.
Nam Cung Thiên Dật thản nhiên nói, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Phàm, giống như đang nhìn một người đã chết.
- Phải không?
Tiêu Phàm mị mị hai mắt, dùng tay vuốt ve Hủy Diệt Đao, một cỗ Hồn Lực bàng bạc đi vào bên trong Đồ Lục Đao.
- Gào!
Đột nhiên, một tiếng tiếng rống giận dữ vang vọng, một cỗ bá đạo, hung lệ, tàn bạo khí tức phát ra từ trên người Tiêu Phàm, không, nói đúng hơn, là phát ra từ trên thanh Đồ Lục Đao.
- Phong ấn, phá!
Tiêu Phàm quát một tiếng như sấm, khí tức trên Đồ Lục Đao tiếp tục gia tăng, căn bản không hề có xu thế dừng lại.