- Trang chủ
- Xuyên Chứng Chỉ Thanh Xuân
- Chương 162: 162: Ra Toà
Tác giả: WDR | Queen
Dù đã thay đổi vị trí bà id nhưng đồng phạm này vẫn nằm trong vùng lãnh thổ của quốc gia baba, đã là công dân thì có bằng trời mới chạy được.
Phiếu định danh điện tử được cấp xuống không phải dạng vừa đâu, Chu Tử Khâm nhanh chóng kết nối các mạng lưới của hacker trên toàn thế giới. Chư Tử Khâm nhanh chóng xâm nhập vào các con chip định danh công dân được cấp vào năm nay, mầm mò một hồi cũng tìm được vị trí của tên đồng phạm.
Bọn họ nhanh chóng lái xe chuyên dụng tìm tới đó, tên đồng phạm kia trốn cũng rất kỹ đấy.
Gã còn định xuất ngoại đến đất nước khác sau khi nhận được số tiền lớn của người nặc danh chuyển tới.
Nhưng dù chuyển hay không, cho dù hắn có tiết lộ thì vẫn chẳng ai tìm được id cả.
Vì id đó đã được tiêu hủy từ rất lâu rồi, mà độ lan truyền sau bài đó có rất nhiều bài khác với các ngôn từ bạo lực mạng nổi lên đối với Mộc Hạ vô cùng nhiều.
Nhưng khi đọc được thì Mộc Hạ vẫn không quan tâm, vì dù gì cũng chỉ là những con rối bị dắt mũi.
Là loại chỉ biết cào phím nên cậu chẳng chấp làm gì để mà giá trị bản thân bị hạ thấp.
:"Hạ Hạ, bọn anh bắt được tên đăng bài rồi.
Có gì sau vụ này ra toà đi nhé, vụ này căng hơn em tưởng đấy.
Đừng ngó lơ nó nhé"
:"Vâng ạ, em biết rồi anh Hùng.
Em cũng cảm ơn mọi người nhiều nhé"
:"Giữ sức khỏe đấy, mọi người lo cho em lắm đấy"
:"Vâng ạ"
Mộc Hạ thở dài nhìn trần nhà, do vụ việc này mà cậu không dám đi học.
Địa chỉ nhà thì bị lộ, nhiều người ăn không ngồi rồi đột nhiên từ đâu tới cứ hết ném trứng gà vào nhà cậu thì đến cà chua.
Mộc Hạ cũng oải lắm đấy, nhưng cậu luôn biến những viễn cảnh tiêu cực, ghê tởm đó thành một tác phẩm nghệ thuật tuyệt đẹp.
Cuối cùng sau một thời gian điều tra thì những người có liên quan tới vụ này cũng bị bắt lên đồn, trong đó người không ngờ nhất chính là gã ở trường cũ của cậu.
Cái tên khó ưa Thời Khí này cứ như âm hồn khó tan vậy, cứ ám cậu mãi.
Thật là bất lực, chẳng biết cậu làm gì nên tội mà bị người ta đuổi cùng giết tận như vậy nữa.
Phía trên toà, cả hai bên gia đình đều đến đầy đủ.
Dường như Thời gia rất không tôn trọng Lý gia, nên lão cứ nhìn nhà họ mà cười khinh mãi.
Nhưng luật sư của gã mời làm sao bằng với Vương Lạc đây.
Đáng ra vụ của Mộc Hạ không nổi tới vậy cho đến khi có ai đó đã lén đưa tin người đứng sau vụ việc đăng bài này là con trai duy nhất của Thời lão gia chủ tịch của Thời Ảnh.
Mọi người ổn định chỗ ngồi, phiên toà nhanh chóng bắt đầu.
Mộc Hạ được mọi người che chắn rất kỹ, còn cải trang kín đáo để sau này không để lại hệ lụy.
Phóng viên bao quanh hai bên khán phòng vô cùng đông.
"Bị cáo, theo như hồ sơ điều tra thì bị cáo có hành vi bạo lực học đường, kèm theo đó là đăng bài lăng nhạ nhân phẩm và danh dự của người khác.
Bị cáo có nhận tội không?"- Thẩn phán
"Bốn thiếu gia không nhận"-Thời Khí
"Thưa quan toà, thân chủ của tôi lúc đó cũng chỉ ở độ tuổi chưa thanh niên xét theo luật lệ nước nhà thì thân chủ của tôi vô tội.
Còn bạo lực trên mạng hay sỉ nhục nhân phẩm, danh dự gì đó thì hoàn toàn không có.
Vì ngài thấy rồi đấy kẻ đứng sau những bài đăng đã bị bắt và đang có mặt ở phiên toà.
Nên tôi nghĩ thân chủ của tôi vô tội, cùng lắm thì chỉ phạt tiền bồi thường mà thôi ạ"- Luật sư của gã.
Dưới những lời nói sắc bén và mang tính chất có luật pháp đàng hoàng nên thẩm phán cùng với ban thư ký liền bàn luận một hồi.
Thời lão gia còn đang đắc ý kà châm biến nhà họ Lý.
"Lũ thua cuộc, bọn mày thua rồi.
Vì một thằng ất ơ không ra hình dạng gì mà kiện cả con trai của tao thì bọn mày nghĩ, so về độ giàu thì ai hơn đây"
"Thời lão gia, 30 chưa phải là tết"-Hải Đường
"Kịch hay còn ở đằng sau, phiền thứ ô tạp như ông chờ xem"-Bắc Hải
"Với tội trạng của con ông thì có lẽ ở tù mọt công rồi đấy, à còn nữa toàn bộ gia sản của ông.
Bùm, tiêu tan"-Thảo Anh
"Yên tâm đi, chúng tôi sẽ mua lại cái công ty giải trí quèn kia và biến nó thành thiên đường minh tinh bạc tỷ.
Lấy tên gì nhỉ, Khởi Lý"-Trí Khanh
"Lũ ngạo mạn chúng mày...cứ chờ đó mà xem."
Ông ta rất tức nhưng đang trong toà lại còn bị phóng viên dẫn trực tiếp nên lão kiềm lại nín nóng, Mộc Hạ khẽ cười đứng trên bục dành cho bị cáo.
Khi Thẩm phán và các ban quản lý trao đổi xong định đưa ra phán quyết cuối cùng thì bất ngờ đến.