- Trang chủ
- Xuyên Đến Bộ Lạc Nguyên Thủy
- Chương 4: Nhân Thú, Thú Nhân
Tác giả: Trần Hướng Bắc
"Đập, cào, xé, cắn..." vài cái liên tục hợp lại thì hắc thú đã thương tích đầy mình, tứ chi chân cẳng run lên, đứng cũng đứng không vững, rốt cuộc lại một cái hổ cào, cuối cùng nó quang vinh ngã xuống. Liễu Thư cũng nhẹ nhàng thở ra, thật là làm khó vị thú huynh này, bị đối thủ của mình tra tấn như vậy (tg: người ta là thú), có thể kiên trì lâu như thế cũng coi như... ý chí kiên định.
Cũng không phải Liễu Thư chưa thấy qua con hổ vồ mồi, nhưng đó là ở vườn bách thú, nhân viên chăm sóc ném con gà vào bên trong, con hổ một ngụm cắn chết, cũng không có bao nhiêu cảm giác. Mà vừa rồi con hổ bự màu đỏ Kim thật sự là diễn tập một lần trọn vẹn toàn bộ động tác con hổ vồ mồi. Không biết có phải ảo giác hay không, cô luôn có cảm giác con hổ đó giống như đang khoe khoang với cô rằng mình có bao nhiêu là uy vũ dũng mãnh. Rõ ràng là có thể sớm một ngụm cắn chết con dã thú, lại cố tình trì hoãn đến bây giờ, chơi đùa người ta mãi cho đến chết.
Bị cái ý tưởng vặn vẹo của bản thân cũng biết rằng không đáng tin này lóe lên, cô giật mình một cái vội vàng kéo đầu óc trở về đường ngay lối thẳng, thật là chập mạch rồi, nó chỉ là một con hổ mà thôi.
Ừ, xác thực chỉ là một con hổ, nhưng mà khi con hổ này cắn chết đối thủ rồi nó xoay người đi tới phương hướng của mình, thì Liễu Thư toát mồ hôi lạnh rầm rầm. Trong lòng cô thầm mắng mình sớm nên nổi lên dũng khí trốn chạy, quả nhiên là cảnh cũ lặp lại, nghĩ đến mình vừa thoát khỏi miệng dã thú màu đen, lập tức lại sắp rơi vào móng hổ, nhất thời cô thấy bi ai trong lòng, quá đáng thương, hu hu...
Phía trước con hổ bự đi thẳng đến nhưng mà lại không biết ý nghĩ trong lòng Liễu Thư, vung bốn vó chạy chậm tới.
Vì thế ngay tại lúc Liễu Thư nhìn thấy con hổ bự màu đỏ kim, giương cái mồm to như bồn máu nhào tới, cô cắn chặt môi đỏ mọng lâm vào cân nhắc gian nan là liều mạng một phen hay là tự kết liễu mình.
Mắt thấy vị này hổ huynh uy vũ sinh uy nhào (?) tới, Liễu Thư cũng không rảnh cân nhắc, bởi vì cô đang đối mặt với tử vong—— hết cách xoay sở =_=!
Đến thời khắc mấu chốt, Liễu Thư hoang mang nên dịch chuyển chân bị thương, thoáng không chú ý, chân bị thương đau đớn, lảo đảo một cái té ngã trên mặt đất. Ngay tại lúc cô đang cảm thán, trời muốn diệt mình vào lúc này thì một màn trước mắt quả thật là hủy đi thế giới quan, nhân sinh quan, tam quan duy nhất của cô cũng đã ở bên bờ sụp đổ.
Tin tưởng bất luận là ai đối mặt với cảnh tượng, rõ ràng một giây trước còn là con hổ bự vô cùng hung ác (?) nhào lên lại đột nhiên ngay nháy mắt sau đó đã biến thành người sống thì cho dù không có sụp đổ, cũng sẽ trực tiếp hủy tam quan đi, hiện tại Liễu Thư gặp được là chính là loại tình huống này. (tam quan: quan điểm, cách nhìn đối với sự vật)
Allen (A Duy Nhĩ) đã trưởng thành được một đoạn thời gian, lần này đến rừng rậm Thú Đằng chủ yếu là vì tìm chút Thanh Qủa (quả trám, quả ôliu) cho ca ca của mình, rốt cuộc bạn lữ của ca ca có tể tể (mang thai), chỉ là bị ảnh hưởng nên phản ứng rất lớn, ăn gì cũng không vô. Chỉ có loại Thanh Qủa thật chua mà giống cái đều thích ăn thì mới có thể ăn thêm thịt nhiều một chút, nhưng mà ca ca Oman thật sự là không yên lòng để bạn lữ trong nhà, cho nên làm một đệ đệ tốt, Allen chủ động xin đi giết giặc đến rừng rậm Thú Đằng tìm trái cây. Vốn cũng chỉ là một chuyện đơn giản, hắn còn chuẩn bị bắt chút con mồi trở về, nhưng thế nào thì hắn cũng không nghĩ tới thậm chí có niềm vui bất ngờ ngoài ý muốn.
Là một giống cái, một giống cái độc thân không biết vì sao lưu lạc đến gặp rủi ro ở trong rừng rậm, điều này làm cho Allen vừa trưởng thành còn chưa có tìm được bạn lữ vui mừng nhướng đuôi lông mày.
Vừa rồi ngay tại lúc đọ sức cùng với Hắc Giác thú Allen lặng lẽ chú ý giống cái này, càng nhìn càng thích, làn da trắng trắng còn nõn nà hơn giống cái trong bộ lạc. Tóc nàng được xử lý rất sạch sẽ, không phải là cái loại lộn xộn như giống cái trong bộ lạc, thấy nàng quan sát hai thú đọ sức cũng không có bị dọa mà thét lên chói tai, ừm, rất dũng cảm.
Giống cái vừa dũng cảm lại xinh đẹp, thật tốt, chỉ là thân hình rất gầy yếu, nhưng mà không sao, hắn là một thú nhân dũng mãnh, nhất định sẽ nuôi dưỡng giống cái mình nhìn trúng trở nên trắng trẻo mập mạp. Chẳng qua chỉ với thời gian ngắn ngủn như vậy, nhưng Allen đã đánh dấu lên người của người ta cái nhãn "của mình" rồi. Có thể nói, đây thật là một thú nhân ương bướng mà, người ta cũng không biết gốc rễ của ngươi đâu.
Hắn cố gắng triển lãm vẻ hùng tráng uy mãnh của mình cho giống cái để chứng tỏ về sau tuyệt đối sẽ không để nàng bị đói. Sau khi cắn chết Hắc Giác thú, vốn hắn một đường vui mừng khôn xiết chạy chậm tiến lên, muốn vui vẻ làm quen cùng với giống cái này một chút, không nghĩ tới giống cái nhỏ yếu ớt lại... ngã sấp xuống.
Vội vàng khôi phục lại hình người, Allen tiến lên thân thiết hỏi: "Ngươi... Không có việc gì đi..." Lời này còn chưa nói xong, hắn liền nhìn thấy một chân của giống cái này hình như bị thương.Cái nhận biết này làm cho Allen cực kì ảo não hối hận, mình chỉ biết lo thể hiện thôi, thế nhưng lại không có cẩn thận quan sát, ngay cả chuyện to lớn là giống cái bị thương mà cũng không biết, thật sự là một thú nhân không xứng chức. Đồng thời Allen cũng đang âm thầm trách cứ bộ lạc của giống cái ở trong lòng, làm sao có thể để cho một giống cái nho nhỏ lưu lạc một mình bên ngoài đây, thật sự là quá tệ.
Allen đau lòng giống cái bị thương ngã xuống đất, hắn vội vàng bước lên phía trước, muốn đi xem cái chân bị thương, phải nhanh chóng trị liệu.
Liễu Thư kinh ngạc với sự biến đổi thú - nhân trước mắt, mãi cho đến cái tên biến thân không biết nên tính là con hổ hay là nhân loại tiến lên mới xem như hoàn hồn. Thấy hắn tiến lên cô vội vàng lui về sau, trong lúc hoạt động lại lôi kéo đến chân, đau đến trên mặt cô co rút mãi.
Thấy mình làm giống cái sợ hãi, Allen đành phải dừng lại bước chân, đứng ở khoảng cách cách Liễu Thư hơn hai ba bước, chân tay luống cuống, sắc mặt lo lắng.
Có thể là bởi vì biến hóa nhân thú, tuy rằng cô vô cùng kinh ngạc, nhưng mà bạn phải tin rằng mấy năm nay bị các trang web lớn nhỏ trong quốc nội thấm nhiễm, cô đã sớm luyện thành người một thân bách độc, thần kinh não đã mạnh mẽ mà cường hãn.
Đè xuống sự sợ hãi trong lòng, người này là thú biến hóa, rốt cuộc ổn định lại làm cho Liễu Thư cảm thấy rung động mãnh liệt, cũng không còn có bao nhiêu sợ hãi. Thấy người này đứng lại không còn đi lên phía trước, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, cô bắt đầu đánh giá người này.
Người này hẳn là cao trên một mét chín, dáng người thon dài kiện mỹ, trên người trần trụi, chỉ vây quanh một mảnh da thú hoa văn của hổ ở bên hông. Toàn thân là màu đồng cổ đều đặn lại khỏe mạnh, trên người cơ bắp lực lưỡng vững chắc, nhưng lại phân bố khá cân xứng, không có cái loại kiểu dáng cơ bắp nhô lên u cục của kẻ cơ bắp.
Ngũ quan có dáng vẻ của người phương Tây, tròng mắt rõ ràng, hốc mắt hơi hơi hãm sâu, đôi mắt thâm thúy có màu đỏ nhạt, không bởi vì vậy mà tách bạch rõ ràng, đó là một nam nhân tương đối tuấn lãng. Liễu Thư nhìn hồi lâu cũng có chút ngượng ngùng, lại chợt nghĩ tới đó là một người phi nhân loại, lại giữ vững tinh thần tiếp tục nhìn.
Mái tóc dài màu đỏ Kim nửa cuồng dã mà mềm mại rối tung đến bả vai, chỉ có cái trán và một tầng đuôi tóc dần dần thay đổi thành màu đen, vừa vặn phù hợp với con hổ bự màu đỏ kim cáu giận vừa rồi. Đồng thời chứng minh, Liễu Thư thật sự không phải đang nằm mơ, người này thật là con hổ biến thành, không biết có phải mình xuyên qua đến thế giới Tu Chân hay không. Chẳng lẽ người nọ là yêu quái, ừm, vậy có phải cô có thể tu tiên hay không, không chừng là thiên tài vạn năm khó gặp, sau đó từng bước bước trên con đường tu chân. Trên con đường tu chân hết thảy các loại khốc đẹp trai cuồng bá duệ, mỹ nam như mây, đều phủ phục, phải chết sống vì cô, ho ho..., ngừng lại ngừng lại.
Liễu Thư lại vội vàng tưởng tượng lên mây một lần nữa, rất có tính chất chuẩn bị vừa đi thì không còn đường trở về nữa.
Tiếp tục chuyện trước mắt... Vị này thú, nhân?
------ lời ngoài mặt ------
Liễu Thư: trên con đường tu tiên các loại khốc đẹp trai cuồng bá duệ (kiêu ngạo hừ)
Allen: thú nhân trên đại lục thú nhân này có thể biến thân, ngươi thích mỗi ngày sẽ biến cho ngươi chơi.
Liễu Thư: (T^T)... thật không khoa học.