- Trang chủ
- Xuyên Đến Bộ Lạc Nguyên Thủy
- Chương 166: Quyển 2 – Chương 70: Bắt côn trùng
Tác giả: Trần Hướng Bắc
Editor: ChieuNinh_dd.
Giới y học đã chứng minh liệu pháp giòi bọ thực hủ là khả thi, hơn nữa loại liệu pháp này so với giải phẫu thì ôn hòa thỏa đáng, khôi phục cũng rất nhanh, cho nên đây là một loại biện pháp tương đối tốt, ngay từ đầu Liễu Thư là thật sự không nhớ tới, nhưng mà đi toilet một chuyến...
Dù sao linh quang chính là chợt lóe như vậy, loại liệu pháp này liền xuất hiện, cô cũng chỉ là ngẫu nhiên xem tạp chí nhìn thấy, lúc ấy cũng chỉ thoáng nhìn qua, hiện tại có thể phát huy công dụng cũng là thật đáng mừng. Chỉ là chính là cái phương thức liệu pháp này và vật sử dụng ghê tởm một chút.
Hiển nhiên Vu y cũng là cân nhắc đến cái này, mặt tái một chút rồi, rất gian nan mà chưa từ bỏ ý định hỏi: "Con xác định sao?"
Liễu Thư thực bất đắc dĩ, nhưng mà rất kiên định gật gật đầu: "Xác định, hiện tại cũng tạm thời dùng cái biện pháp này thử xem, nếu thật sự không được mà nói..." Vậy nén bi thương đi!
So với mạng người và thứ buồn nôn trong lòng, rốt cuộc nên lựa chọn thế nào hiển nhiên trong lòng mọi người hiểu rõ, thương thế của Sander cũng không thể lại kéo dài nữa, bằng không nếu xuất hiện cái gì ngoài ý muốn, ai cũng không chịu nổi, lập tức Vu y liền nói: "Ta đi hạ sốt cho Sander, còn cái giòi bọ kia, ha ha, các con nhìn mà làm là tốt rồi."
Nói xong, Vu y liền vào nhà ôm thảo dược mình làm xong, triệu hồi tiểu hồng điểu, leo lên rồi khoát tay cùng hai người Liễu Thư: "Hết thảy liền giao cho các con."
Liễu Thư: "..." Đây là hố người hay là người hố vậy...
Hung hăng dựng thẳng căn ngón giữa khinh bỉ đối với bóng dáng Vu y chạy trối chết một phen, cho dù này thật là rất ghê tởm, nhưng bà cũng không thể Chết đạo hữu không chết bần đạo như vậy chứ, tốt xấu gì cũng là Vu y được không, quả thực rất làm cho người ta thất vọng rồi.
"Tiểu Thư chúng ta phải đi bắt con giòi sao?" Allen ngốc hồ hồ hỏi.
Yên lặng liếc trắng mắt, cô nghe cái từ kia liền khó chịu, còn bắt, bắt cái rắm chứ bắt.
Cuối cùng bọn họ vẫn là phải đi bắt con giòi, bất quá chuyện chịu thiệt là Liễu Thư không muốn làm, giòi bọ gì đó không cần quá ghê tởm được không. Cô nhịn xuống quay cuồng trong dạ dày, trong lòng suy tư tìm người nào thích hợp, chọn ba lấy bốn cuối cùng lựa chọn Noah.
Hừ hừ, tốt xấu là anh vợ tương lai, không tìm hắn thì tìm ai, Liễu Thư có thể nói ức hiếp Noah là một chút áp lực cũng không có.
"Các cậu tìm tôi làm gì vậy?" Tìm được Noah, hắn đang bận việc ở nhà, trong lòng Noreen áy náy luôn luôn chăm sóc Sander, chuyện trong nhà cũng nhiều, Noah chỉ bận rộn một mình, may tại a ma hắn cũng ở đây, cũng cần hắn làm gì, thời điểm tìm được hắn thì hắn đang ôm củi lửa trong phòng.
"Có biện pháp trị thương cho Sander." Liễu Thư đi tới liền nói thẳng vào vấn đề.
"Thật sự hả?" Noah kinh ngạc vui mừng lên tiếng, biết em gái của mình chỉ sợ cũng là nhà người ta, Noah cũng là thật tâm hy vọng Sander có thể khỏe mạnh.
"Ực, có biện pháp, biện pháp gì, cần tôi làm cái gì sao?" Dù sao cũng không cao hứng đến phát ngốc, Noah đột nhiên cảm thấy bọn họ tìm đến mình giống như không quá đơn thuần đâu, đang muốn trả lời thật tốt nhưng mà không sợ đối thủ như thần, chỉ sợ trong nhà có đồng đội heo.
"Các người ở đây, còn không có đi tìm giòi bọ sao?" Noreen mới từ trong miệng Vu y biết được Liễu Thư nghĩ ra biện pháp giòi bọ thực hủ, trong lòng buông lỏng. Nghĩ đến mình cũng cả một ngày chưa ăn cơm, cha mẹ Sander cũng thế, lại nhớ trong nhà, mới chạy về nhìn xem, rồi chuẩn bị làm chút thức ăn đi qua để cho a ba a ma Sander cũng ăn một chút. Vừa mới vào cửa thì nhìn thấy Liễu Thư và Allen, nhất thời xúc động mới chậm rãi đi tới.
"Đúng là có chuyện cần." Hiện tại Noreen một lòng chỉ muốn Sander nhanh chóng khỏe lại, bệnh cấp tính cần thầy chạy chữa, quả thực là chuyện gì cũng nguyện ý đáp ứng. Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh
"Khụ khụ." Ho khan hai tiếng, Liễu Thư có chút chột dạ, nhưng mà giữ vững không khí tốt đẹp học tập cùng Vu y Chết đạo hữu không chết bần đạo, cô vẫn mở miệng : "Cái kia, cần người tìm giòi bọ, cho nên mới tìm Noah."
Allen cảm thấy tìm và bắt, bản thân mình đều có thể đảm nhiệm, lặng lẽ nhìn nhìn Liễu Thư, sau đó đứng thẳng thân mình, tuy rằng hắn đều có thể, nhưng mà nếu Tiểu Thư không muốn, như vậy thì coi như xong, con sâu nhỏ mà thôi, cầm lấy cũng chứng tỏ không là cái gì.
"Anh trai, vậy anh cùng đi hỗ trợ được không?" Noreen không nói hai lời quay đầu trông mong nhìn nhìn anh trai nhà mình. Cái gì kêu là cánh tay khủy ra bên ngoài, con gái lớn không dùng được, nữ nhi như nước hắt đi ra ngoài không thu trở lại, quả thực tại giờ khắc này biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn a ~
Liễu Thư giả vờ giả vịt lắc đầu cảm thán một chút, trong lòng vui nghiêng trời nghiêng đất, mím môi cười với Noah: "Vậy chúng ta liền đi đi, chuẩn bị sớm một chút cho tốt, Sander cũng chịu tội ít một chút." Lời này nói ra, ánh mắt Noreen nhìn Noah càng chuyên chú, giống như hắn nếu không gật đầu đáp ứng, tư thế tuyệt đối là sẽ khóc ra cho ngươi xem.
Noah bị buộc bất đắc dĩ nhận mệnh liếc em gái đồng đội heo nhà mình gật gật đầu: "Được rồi, chúng ta cũng nên đi."
"Vậy mọi người đều cẩn thận một chút, em sẽ làm tốt cơm đợi anh trai trở về ăn ." Noreen dịu dàng tính toán nhỏ mà săn sóc nói.
Hy vọng Noah trở về còn có thể nuốt trôi cơm Liễu Thư thực không phúc hậu nghĩ.
Thu thập hai ba cái xong, cáo biệt Noreen ba người liền trực tiếp đi ra ngoài.
"À, đúng rồi rốt cuộc chúng ta là muốn đi tìm cái gì?" Vừa rồi chỉ chú ý Noreen, thật ra Noah cũng không quá để ý rốt cuộc bọn họ muốn tìm cái gì, hiện tại vừa ra ngoài mới hỏi.
"Ừ, con giòi." Sờ sờ cằm, Liễu Thư nói.
"Nga, giòi bọ... hả, giòi bọ?" Noah cúi đầu đi phía trước đi cước bộ mạnh mẽ dừng lại, sau đó trừng mắt to nhìn hai người chưa từ bỏ ý định lại hỏi: "Vừa rồi các người nói muốn tìm cái gì?"
"Khụ khụ, cậu không có nghe sai." Không có bao nhiêu thành ý đồng tình vỗ vỗ bả vai Noah: "Chúng ta chính là muốn tìm giòi bọ, đừng hỏi nó rốt cuộc chữa khỏi cho Sander thế nào, dù sao đến lúc đó xem là được, ừm, thời gian cấp bách chúng ta đi trước đi."
Thời điểm bị túm đi, Noah vẫn còn đần độn, hoàn toàn không tỉnh táo lại từ trong cái tin dữ này, Allen nhìn cũng cảm thấy thông cảm với tâm không đành lòng, nhưng mà cũng chỉ là cảm thấy mà thôi.
Rốt cuộc Liễu Thư vẫn cảm thấy giòi bọ trong nhà xí thật sự là rất ghê tởm, cho dù bọn họ nhịn xuống sự buồn nôn trong dạ dày bắt những con giòi đó trở về, nhưng mà nếu về sau Sander biết cái gì bò qua trên người mình, có thể ghê tởm lại cọ sát một tầng da hay không. Hơn nữa, nếu Noreen có sở thích sạch sẽ không cần Sander thì làm sao bây giờ, tuyệt đối không thể làm xấu nhân duyên người ta được, đây là sẽ bị sét đánh. Cho nên vẫn luôn ngẫm lại hay là tìm kiếm biện pháp thứ hai vậy.
Đương nhiên tài liệu vẫn là giòi bọ, nhưng mà thay đổi chỗ bắt, không phải chỉ có nhà xí mới có giòi, địa phương có vật hư thối cũng có. Cảm tạ ông trời, hiện tại trời đã có vẻ nóng trong rừng động vật đã chết không bị những con khác kịp lúc ăn luôn hẳn là sẽ hư thối, mà cũng sẽ sinh ra giòi.
Liễu Thư nghĩ thức ăn sinh giòi và giòi trong nhà xí, hai cái đối lập nên quyết đoán chọn cái trước. Mà sau khi cô đề suất, Noah biết mình đảm nhiệm bắt giòi liên tục gật đầu đáp ứng, còn kém không đưa cả hai tay hai chân đồng ý, cho nên suy nghĩ vì đại chúng, vẫn là thứ nhất tốt.
Allen tự tiến cử mình đi trong rừng tìm thi thể động vật hư thối, Liễu Thư vui vẻ đồng ý, đối với đôi vợ chồng kết phường để gạt người này, Noah cắn tay nhỏ bé tỏ vẻ mình khinh bỉ thật sâu, rất hố người oa oa. Thời điểm khi hắn biểu đạt ra bất mãn, Liễu Thư liền vỗ bờ vai của hắn, lời nói thấm thía: "Noah đây là trách nhiệm của cậu, đại cữu ca (anh vợ) cũng không phải dễ làm như vậy, thời khắc mấu chốt là phải đi ra gánh vác."
Noah trầm mặc, sau đó giương mắt: "Đại cữu ca là cái gì?"
Vì thế Liễu Thư lại là không ngại phiền giới thiệu cho hắn một phen bản đồ quan hệ thân thích chú bác thím chị em dâu. Đợi cho Noah đầu choáng váng mắt hoa mắt xuất hiện nhang muỗi, cô vẫn còn chưa hết ngừng nói, mà Noah đáng thương lại bị nhét một đầu óc, huynh đệ a ba là bá bá thúc thúc (chú bác), chị em của a ma là dì, bạn lữ em gái là muội phu, mà chính mình là đại cữu ca, loại quan hệ phức tạp này liên tuyến đồ.
Tốc độ Allen vẫn là rất nhanh, ngay tại thời điểm Noah đang cố gắng tiêu hóa tri thức mình vừa học được, hắn đã chuyển động một vòng ở cánh rừng bên ngoài bộ lạc. Hơn nữa đã biết nơi đó có động vật hư thối, Liễu Thư chấn động tinh thần, cũng không nói nhiều, lấy ra một cái bình nhỏ từ trong lòng đưa cho Noah nói: "Nhanh đi bắt đi, nhớ rõ bắt nhiều một chút, mệnh muội phu của cậu chỉ trông vào cậu." ChieuNinh~dien~dan~D^d^l^q^d
Noah bi phẫn nắm lấy cái bình, ánh mắt đặc biệt u oán liếc mắt nhìn đôi vợ chồng này một cái, sau đó mở cánh cánh bay đi.
"Hắn, hẳn là không có việc gì chứ?" Allen tỏ vẻ mình có tâm đồng tình.
"An tĩnh đi, phải tin tưởng hắn." Liễu Thư cười hì hì.
"Ừ." Quyết đoán vứt bỏ đồng tình nhỏ bé.
Đợi không qua lâu, trong tầm mắt mới xuất hiện bóng dáng Noah, hai người đi qua nghênh đón, đợi cho thời điểm thú nhân rớt xuống thì nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của hắn xanh trắng một mảng, thấy thế nào cũng là dáng vẻ không tốt.
Liễu Thư áy náy nho nhỏ, ngượng ngùng tiến lên nói: "Cái kia, không có việc gì chứ?"
"Không, sao." Cắn răng, từ trong kẽ răng bật đi ra hai chữ.
"Ha ha." Gãi đầu, cười nhẹ: "Không có việc gì là tốt rồi, là tốt rồi, vậy chúng ta..."
"Cho cô." Một phen đưa cái bình đi qua, uhm, hắn muốn tìm một chỗ để mà nôn một chút.
"Được được, cho chúng ta, cậu không có việc gì thì..." Allen vô cùng thức thời tiếp nhận, vội vàng trấn an.
Nhẹ buông tay, Noah xoay người bỏ chạy, hắn nhịn không được ...
Nhìn bóng dáng hắn lao nhanh, Liễu Thư chậm rãi lắc đầu Thật là làm khó hắn nha.
Cái bình đưa cho Noah là có chứa nắp, hiện tại đã đậy kín, Liễu Thư không có lòng suy tư nhìn xem bên trong rốt cuộc là cái dạng gì, nếu giòi cũng đã tới tay, như vậy cũng không cần trì hoãn, lúc này mới nói: "Chúng ta đi nhanh đi, vừa vặn trước dùng thử xem."
"Được." Nhìn về phía Liễu Thư sủng nịnh cười, Allen lôi kéo cô đi.
Hiện tại nhà Sander rất im lặng, đến không phải không có người, mà là mọi người đều không dám thở mạnh, sợ quấy rầy Sander, dù sao hiện tại hắn thập tử nhất sinh, tâm tình mọi người đều rất kém.
Hai người chạy qua, nơi này đã không nhiều người giống như buổi sáng, nhiều người cũng không tốt, dù sao đều không giúp được cái gì, Nhưng mà mấy người Eva lại tới đây, chắc là biết Liễu Thư đi qua, lúc này không thấy hai người bọn họ trở về, đều đứng lên.
"Vu y nói các cậu đi tìm biện pháp, thế nào?" Kathy tính nôn nóng hỏi.
"Này." Nhìn về phía Allen gắng sức bĩu môi, phối hợp ăn ý, thú nhân giơ giơ bình trong tay lên.
"Đó là cái gì hả?" Kathy tò mò, muốn nhìn một chút.
"Muốn nhìn cũng được, xem xong đừng hối hận." Liếc mắt cô nàng một cái, Liễu Thư lành lạnh nói.
Tay vươn đi dừng lại, có những lời này, trong lòng cô nàng đột nhiên treo lên, chẳng lẽ bên trong có gì đó rất đáng sợ, trong lòng không yên nhưng lại càng thêm khó nhịn.
Tò mò cũng là loại bệnh, phải trị ~
Rốt cuộc Kathy vẫn khống chế được tiện tay của mình, không dám đi mở bình nhìn xem đến cùng là gì, nhưng mà trong lòng lại nghĩ đợi lát nữa lúc sử dụng mình vụng trộm xem còn không được sao.
"Các con đã trở lại." Vu y không biết khi nào thì từ trong phòng đi ra: "Tạm thời ta hạ sốt cho Sander một chút, nhưng mà miệng vết thương lại không quá dễ trị, vẫn không được, đã tìm được đồ rồi sao, chúng ta liền bắt đầu đi, nhanh lên."
Vài người đều lục tục vào nhà, cũng may trong gian phòng đủ lớn, nhiều người cũng không có vẻ chen chúc. Cái bình trong tay Allen đứng phía sau phá lệ hấp dẫn chú ý của mọi người, mọi người đều rất tò mò rốt cuộc trong cái bình này là cái gì vậy.
Vu y cũng chỉ nói cho cha mẹ Sander và Noreen, Eva Kathy đều là sau này mới đến bà cũng không nhiều lời, cho nên cũng không biết.
Xốc da thú lên, chân Sander bại lộ ra ở trong không khí, trong thời gian ngắn ngắn không thấy, miệng vết thương đó lại hình như chuyển biến xấu, máu đỏ mủ vàng đều trộn cùng một chỗ, một mùi vị khó ngửi lao tới.
"Allen mở ra đi." Liễu Thư liếc mắt nhìn phía sau một rồi nói.
"Vẫn nên để cho ta đi." Nói chuyện là a ba Sander, mọi người đều gọi hắn là đại thúc Nas.
Nas là biết trong bình này là đựng cái gì, mọi người đều vì con của ông mà bôn ba, ngược lại bản thân ông không làm gì, thẹn trong lòng, mà giòi bọ lại rất ghê tởm, thật sâu cảm thấy vẫn là không cần lại khó làm người ta, tự mình đến là tốt rồi.
Hết chương 70_Q2.