- Trang chủ
- Xuyên Đến Bộ Lạc Nguyên Thủy
- Chương 220: 220: Thiếu
Tác giả: Trần Hướng Bắc
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Hồng anh quả cũng không phải nhất định.
" Từ bộ lạc Dực Xà trở về là lúc Kathy liền ăn Hồng anh quả, nhưng mà hiện tại bụng cũng vẫn không có tin tức, kỳ thực Liễu Thư vẫn luôn không biết trái cây này rốt cuộc là nguyên lý thế nào, giống A Giao (được sản xuất tại huyện Đông A, tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc) bổ dưỡng cho phái nữ, hay là khác, dù sao là không hiểu, nhưng mà có thể biết được chính là có thể gia tăng tỷ lệ mang thai.
"Aiz, nói cái này làm chi.
" Kathy cũng coi như thong suốt, lắc đầu ngược lại cười nói: "Dù sao nếu không có ấu tể cũng chính là đợi vài năm, như vậy cũng tốt không chừng có thể cùng chung với Alice đấy, lại nói nếu hai người chúng ta đều có đứa nhỏ, còn lại một mình cậu ấy, chỉ sợ trong lòng khẳng định sẽ khổ sở.
"
Liễu Thư cũng chỉ nói như vậy, thấy cô nàng còn bình tĩnh hơn mình liền thoải mái, cười mắng: "Nói như thế nào đều cậu có lý, mặc kệ cậu, tớ cảm thấy đối với loại chuyện này mà nói, chính là ăn được uống ngon, tâm tình thoải mái là tốt rồi.
" Có đôi khi trong lòng tích tụ cũng là một loại trở ngại.
"Tốt lắm tớ đã biết.
" Gật gật đầu tỏ vẻ mình rõ ràng, Kathy cũng không ở lâu, trước khi đi lại nói: "Đúng rồi, trái cây trồng trong viện cậu gọi là gì?"
Trong viện Liễu Thư xác thực có trồng cây ăn quả, nhưng mà đều là vài loại hỗn hợp trồng cùng một chỗ, có trái cây nếu như ăn ngon mới để cho Allen di về trồng, ngay cả cô cũng không biết được không? Hiện tại Kathy vừa nói mơ hồ như vậy, cô biết được cái rắm.
"Cây nào hả?" Trong viện cô cây ăn quả đều là trồng không lâu, năm nay khẳng định là sẽ không kết quả, hỏi cô cái này làm sao, lại không thể ăn.
"Chính là cái cây cậu dựng cái giá ấy?" Kathy trong lúc nhất thời cũng không nói lên được đó cây ăn qảu đó gọi là tên gì, gãi gãi đầu, nửa ngày sau nghẹn ra một câu như vậy, sau đó thực còn nghiêm túc gật đầu: "Đúng đúng, chính là cái giá kia, không phải cậu nói trời nóng còn có thể ở dưới dây kia hóng mát sao.
"
"Nha, cậu nói cái đó à.
" Liễu Thư giật mình, sau đó dở khóc dở cười, cô chẳng qua từng nói một lần, người này thật sự lại nhớ kỹ, cười cười nói: "Kêu là nho, làm sao vậy nho này tớ vừa trồng năm nay, cũng chưa thể kết quả.
"
Chủng loại nho ngon này có thể phát hiện cũng là một loại vận khí, kỳ thực cô thực sự thèm ăn, thèm thật lâu, đáng tiếc mới trồng xuống, tuy rằng lá cây dây leo đều dài hơn không ít, nhưng muốn chân chính ăn được trái cây, có lẽ phải sang năm, cho nên nói Kathy hiện tại chỉ đơn thuần hỏi vô ích thôi!
"Ai nhớ kỷ phải ăn.
" Bị trở thành một ăn hàng, Kathy tỏ vẻ thực không vui, ặc, được rồi, tuy rằng chuyện này bản thân cô chính là thực sự, nhưng không cần nói rõ ra như vậy đi, thật sự là chán ghét, hơi co rút khóe miệng một chút, tức giận nói: "Abby nhà tớ ngày hôm qua cũng không biết từ đâu mang trở về nhiều như vậy, ặc, nho, có hai giỏ đâu, tớ ăn không hết nhiều như vậy, lát nữa cậu kêu Allen có thời gian đi nhà tớ lấy một giỏ đi.
"
"Nha, Abby tìm ở chổ nào?" Không nghĩ tới thật đúng là tìm được nho thành thục, Liễu Thư cao hứng không thôi, lúc này liền gật đầu tỏ vẻ: "Yên tâm đi tớ nhất định sẽ đi, nhưng mà, chỉ hai giỏ cậu cho tớ một giỏ, có đưa đi qua chổ Alice Eva hay không.
"
"Còn cần cậu nhắc nhở, sớm đưa rồi, không phải nghe cậu nói muốn ăn trái cây ướp sao, liền cho cậu một giỏ.
" Dù sao nhiều như vậy mọi người cũng ăn không xong, cho Liễu Thư chơi đùa cũng rất tốt.
Đương nhiên Liễu Thư là nghe không được tiếng lòng chân chính của Kathy, nếu biết khẳng định là liếc mắt một cái rõ ràng đi qua, thật là rất! hiểu cô, thế nào.
Buổi tối khi Allen trở về liền khiêng một giỏ nho lớn trở về, Liễu Thư cũng một phen kinh ngạc: "Em cũng chưa nói, sao anh liền biết lấy nó trở lại.
"
"Vừa rồi vừa vặn gặp được Abby, cậu ấy nói muốn đưa qua, anh liền lấy trở lại.
" Nói lời này, Allen cũng tự giác cầm lấy một chùm nho đi phòng bếp rửa sạch, sau đó lấy ra để trong mâm bưng cho Liễu Thư: "Anh nếm rồi, ăn rất ngon, trong viện chúng ta không phải có một gốc cây sao, sang năm là có thể kết quả.
"
Nho này tuy rằng là nho dại, nhưng mà cũng to lớn no đủ, một đám tròn căng màu sắc đều là màu tím đen, bọt nước lăn trên vỏ trong suốt miễn bàn có bao nhiêu mê người, vì thế Liễu Thư liền chảy nước miếng một hơi ăn vài vốc lớn mới bỏ qua.
ChieuNinh:{|}!@#$ &^* D^d^l^q^d
"Thật sự ăn rất ngon.
" Thèm ăn lại ăn vài trái, thấy Tiểu Bạch đổi tới đổi lui ở bên cạnh, tâm tình rất tốt lột nho cho nó, Tiểu Bạch lớn lên có miệng nhỏ nhắn thực thanh tú, nhưng mà ở phương diện ăn uống có thể nói là thô lỗ, một ngụm liền nuốt một trái nho, Liễu Thư phỏng đoán cũng chả nếm được vị gì đâu.
Ăn xong một cái, đồng chí Tiểu Bạch không nếm đến vị hình như cũng không có hứng thú với nho, cảm giác phía sau lưng có chút ngứa, đá đuôi to nhanh nhẹn tiêu sái đi rồi.
Liễu Thư làm đồ cho nó mài phía sau lưng, kỳ thực cũng đơn giản, chính là khúc gỗ sau đó bao một tầng da thú, miễn cho nó cọ bị thương chính mình.
"Ai nha, nhiều như vậy em cũng ăn không hết, hỏng rồi đáng tiếc.
" Hôm nay vẫn có vẻ nóng, hơn nữa lại không có biện pháp gì tốt tồn băng, nho này có lẽ thật sự phải bị thối rữa rất nhiều, Kathy cứ như vậy tặng cho người cũng không phải không có lý do, lãng phí là đáng xấu hổ.
"Vậy đi cho thú đi.
" Cũng chỉ là chút trái cây, Allen cũng không đặt nhiều ở trong mắt, ở trong mắt hắn, nếu thối rữa thì cứ cho tiểu thú trong viện ăn là được.
"Quên đi để em nghĩ biện pháp.
" Cho thú ăn? Không phải cô keo kiệt, thật sự lấy hoa quả tốt nhất đi cho thú ăn, vậy còn không bằng để cho cô ăn
.