- Trang chủ
- Xuyên Đến Bộ Lạc Nguyên Thủy
- Chương 282: C282: A ba
Tác giả: Trần Hướng Bắc
Editor: ChieuNinh_dd.
Tại vùng hoang vu dã ngoại đột nhiên xuất hiện một đứa nhỏ, thấy thế nào cũng thực kỳ quái, Ngạc Duy thực cảnh giác nhưng đó là một đứa nhỏ thú nhân là không thể nghi ngờ. Hơn nữa thoạt nhìn trên người đứa nhỏ này tuy rằng bẩn chết nhưng mà mặc trên người vẫn có thể nhìn ra a ba a mẹ đứa nhỏ chăm sóc nó rất tốt, cho nên vứt bỏ cũng không tồn tại, đương nhiên, thú nhân là tuyệt đối không có khả năng không cần ấu tể của mình.
"Cậu xem chúng ta với nó làm sao bây giờ?" Nhìn quanh bốn phía, Ngạc Duy hơi có chút phiền não nhức đầu, cuối cùng nhìn về phía Allen để hắn quyết định, ừm, vừa rồi đứa nhỏ này chính là gọi hắn a ba, hơn nữa màu tóc của bọn họ còn có chút tương tự, nơi này cách bộ lạc Dực Hổ lại gần, không chừng thật đúng có một chút quan hệ đây.
"Trước mang về." Allen trên mặt thực bình tĩnh, nhìn thấy đứa nhỏ này nói không ngoài ý muốn là không có khả năng, nhưng mà nội tâm toát ra kích động cũng không muốn người biết, đối mặt với đứa nhỏ mềm manh manh này, không biết vì sao trong lòng liền không hiểu sao dâng lên một cỗ yêu thích, không có nguyên do, loại cảm xúc này mãi cho đến nghe được hai chữ A ba, trực tiếp bị khuếch đại.
Áp chế cảm xúc biến hóa bốc lên này, nhưng mà tay vươn ra ôm đứa nhỏ vẫn run rẩy, có thể thấy được biến hóa trong lòng thú nhân, Allen cũng nghĩ tới theo như lời Ngạc Duy, hắn có một bạn lữ hơn nữa thực khả năng đứa nhỏ đều sinh ra rồi, nếu là nói như vậy, đứa nhỏ của mình cũng coi như lớn cỡ này đi, vừa nghĩ tới cái này, tay ôm Leila liền càng nắm thật chặt.
Nhìn a ba rốt cục ôm mình, Leila nín khóc mỉm cười, ôm lại a ba một cái rất lớn, cánh tay nhỏ vòng ở Allen trên cổ, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng dán lên, miệng mềm mại ngọ nguậy nói chuyện: "A ba Leila nhớ a mẹ?" Đi ra lâu như vậy nhóc thật sự rất nhớ a mẹ, nghĩ nghĩ, cúi đầu nhìn về phía Tiểu Bạch phía dưới: "Tiểu Bạch Tiểu Bạch."
"Đây là thú gì, thế nào chưa thấy qua?" Ngạc Duy sớm liền chú ý tới tiểu thú cùng một chỗ với tiểu ấu tể, hiện tại xem ra đứa nhỏ này cùng tiểu thú này vẫn là cùng nhau, không chừng còn là người nhà nó dưỡng đây. Hơn nữa vừa rồi thời điểm hắn tới gần mắt không quá nhìn rõ, con tiểu thú tuyết trắng này chính là dùng một loại tư thế phòng bị đối với hắn.
"Hẳn là của nó." Liếc mắt nhìn tiểu thú một cái, Allen có kết luận, cũng không có dựa theo ý tứ Leila xách tiểu thú này lên, tựa như Ngạc Duy nói tiểu thú rất lực công kích, hắn vẫn là không nên đụng vào, ngược lại không phải sợ bị thương, mà là ngại phiền toái, nếu nó đã không lựa chọn đào tẩu, khẳng định là muốn lưu lại đi theo.
"Chậc chậc, tôi hiện tại thật sự thực hoài nghi tiểu thú này có thể nhận được cậu hay không, nó thực cảnh giác, nhưng mà nhưng không ngăn cản cậu ôm đứa nhỏ, chẳng lẽ quả thật là ấu tể bộ lạc Dực Hổ lưu lạc đi ra?" Ngạc Duy chậc chậc lấy làm kỳ, ánh mắt quay chung quanh nhìn kỹ hai gương mặt một lớn một nhỏ Allen cùng Leila dán cùng một chỗ, sau đó chính là càng nhìn lòng nghi ngờ càng lớn, suy đoán cũng dần dần sinh ra.
Tiểu ấu tể lắc lắc mông nhỏ ngồi ở trên cánh tay của mình, Allen phóng nhẹ lực đạo trên tay, xoa xoa tóc mềm mại của đứa nhỏ, giống như Ngạc Duy nói, màu tóc của đứa nhỏ này xác thực rất giống với hắn, bất đồng là chất tóc của hắn cứng rắn, mà đứa nhỏ thì lại là mềm mịn, giống như là lông chim, vuốt liền mềm đến trong lòng Allen.
"Cháu kêu Leila, làm sao có thể xuất hiện ở trong này?" Nhớ rõ vừa rồi đứa nhỏ này hình như tự giới thiệu, Ngạc Duy theo sát sau chân Allen đi tới địa phương đội ngũ nghỉ ngơi, bởi vì ôm một đứa nhỏ, con mồi hai người bọn họ săn bắn do một mình hắn mang theo, lúc này còn có hứng thú đùa tiểu bao tử.
"Tiểu Bạch." Vẫn là không quan tâm người, Leila thực để ý Tiểu Bạch, đột nhiên đến địa phương xa lạ, tuy rằng ôm chính là a ba mình thực sự tốt rất thân, nhưng chỉ là tồn tại lớn như vậy, lần đầu tiên thấy vẫn làm cho tiểu bao tử thực bất an, một tay ôm chặt cổ a ba, một tay kia vẫn là thực cố chấp triệu hồi Tiểu Bạch. Tiểu Bạch đương nhiên thực sự cho lực, ở phía sau sôi nổi đuổi kịp, cách cự ly chỉ xa hai ba thước, tới gần Allen, cũng rất phòng bị với Ngạc Duy.
Ngạc Duy: "..." Không chơi kỳ thị thú nhân như vậy.
"Vì sao chỉ một mình con?" Ngạc Duy không hỏi ra được, nhưng Allen cũng nghĩ tới những thứ này, lại sờ sờ tóc mềm trên đầu Leila, dùng thanh âm nhu hòa ngay cả chính hắn cũng không biết hỏi: "A ba a mẹ của con đâu?"
Nắm bắt đầu ngón út, vừa rồi bởi vìđược a ba ôm trong lúc nhất thời đã quên, hiện tại bị nhắc nhở tiểu tử kia lại nghĩ tới, tình cảnh hiện tại của mình, còn nhỏ mà, nhiều lắm là nói chuyện lưu loát chút, còn có rất nhiều không hiểu, Leila tiểu bao tử nháy mắt lệ tung bay: "Con muốn a mẹ, muốn a mẹ..."
Căn bản không có kinh nghiệm dỗ đứa nhỏ, nghiêng đầu nhìn Ngạc Duy, nhưng người sau liền cho hắn một cái ánh mắt, cậu thảm, cậu chọc khóc thì tự mình phụ trách., Allen chỉ có thể thoáng đau đầu đối mặt Leila, khô cằn dỗ: "Đừng khóc."
"Hu hu, a mẹ..."
"Đừng khóc."
"Hu hu hu hu, a mẹ ca ca..."
"Ngoan, không khóc."
"Oa oa oa, con phải về nhà..." Ngẩng đầu lên lên tiếng khóc lớn.
"..." Bước đầu dỗ đứa nhỏ kỹ năng là số không Allen.
"Này làm sao bây giờ?" Allen đều đau đầu muốn chết, ban đầu còn có thể nói hai câu, nhưng sau đó đứa nhỏ này chỉ luôn khóc, ngay cả hắn cũng không còn cách nào khác, nhưng mà không thấy phiền, chỉ là đau lòng hoảng, chân tay luống cuống hắn chỉ có thể xin giúp đỡ với Ngạc Duy, sao làm đây hả.
"Tôi nghĩ..." Ngạc Duy sờ đầu nghiêm mặt: "Kỳ thực nó hẳn là đói bụng đi." Thanh âm bụng kêu thầm thì, hắn nghe được. ChieuNinh:{\|}!@#$ &^* D^d^l^q^d
"..." Mèo lớn nghiêm túc mặt.
Sau đó...
Không có sau đó, đã là đói bụng, Allen cùng Ngạc Duy cước bộ cũng nhanh hơn, không qua bao lâu lập tức trở lại doanh địa tạm thời, bọn họ bởi vì Leila mà trì hoãn, những người khác đã sớm trở lại, hơn nữa đồ ăn đã nướng ở trên lửa, chỉ chờ hai người bọn họ.
Hai người vừa về đến liền đã bị nhìn chăm chú, đương nhiên chú ý nhất vẫn là đứa nhỏ Allen ôm trong lòng, tất cả mọi người tỏ vẻ bát quái, thực muốn biết thế nào vừa đi ra nhìn liền dẫn theo một đứa nhỏ đi về, đây cũng quá dễ lượm đi. Nhưng mà Allen bình thường không thích quan tâm người khác, không mở miệng trước vài người, cuối cùng là A Tư nhảy ra trước chỉ vào Allen cùng tiểu bao tử Leila kêu lên.
"Anh, anh nhận người thân rồi à, bộ dạng con trai anh với anh là chân tướng."
"..." Lan Kỳ chuẩn bị tới hỏi hỏi tình huống.
A Tư vừa kéo cổ họng đã làm toàn trường đều vắng lặng, sau đó toàn bộ nhìn chằm chằm cẩn thận quan sát hai cha con, không thể không nói thật sự rất giống, nhưng mà lúc này còn chưa tới bộ lạc Dực Hổ đâu, thế nào con trai đi ra trước hết rồi.
Đen mặt một phen, trừng mắt liếc nhìn A Tư một cái, Lan Kỳ vội ho một tiếng nhìn về phía Allen, ý tứ thực rõ ràng, đứa nhỏ này thật là của cậu, rốt cuộc sao lại thế này, đụng tới người bộ lạc Dực Hổ, như vậy mấu chốt là người đâu?
"Đứa nhỏ này là lượm được." Ngạc Duy thành thành thật thật giải thích.
Còn thật là lượm, rất dễ lượm, không tin.
"Nó đói bụng, làm chút thức ăn đi." Allen mới mặc kệ người khác thấy thế nào, còn giải thích hắn cảm thấy không tất yếu, dù sao hắn cũng rất thích đứa nhỏ này, cho dù bị nhận thức làm a ba cũng không quan hệ, nếu tìm được cha mẹ đứa nhỏ rồi, trả lại là được, nhưng hắn cũng nghĩ, người khác nhìn ra bộ dạng đứa nhỏ cùng giống mình, hắn không có khả năng nhìn không ra được, nói không chừng thật là có chút quan hệ, trong lúc nhất thời lòng bảo vệ cao lên một tầng.
"Ăn, cái này, cái này có thể chứ?" Vi Nhi ngẩn người, cầm trái cây trong tay hỏi, Allen liếc mắt lườm một cái không nói chuyện, Vi Nhi có chút xấu hổ: "Đây là vừa rồi tôi hái được ở trên cây, nếu không tôi sẽ tìm chút khác?"
"Không cần." Đứa nhỏ là chính mình mang về đến, muốn ăn cũng là tự mình tìm mới đúng, Allen lắc đầu, lập tức ngồi xuống ở bên người A Tư bọn họ, nhìn trái nhìn phải, đặt Leila ngồi tới trong lòng, thuận tay cầm lấy tiểu thú tuyết trắng vừa chạy đến bên cạnh nhét vào trong lòng nhóc, để cho nó chơi đùa, lúc này tiểu bao tử đã ngừng khóc, vì phòng ngừa vẫn là tìm chút món đồ chơi thả lỏng lực chú ý mới tốt.
Vươn tay cầm cái bồn gốm, đây là Ngạc Duy bọn họ mang theo, nghe nói là đặc sản bộ lạc Dực Hổ, Allen đối với loại đồ của nhà mình cũng không nhiều hứng thú lắm, ngược lại là tộc nhân trai ngọc đều thực thích, đều tỏ vẻ sau khi đến muốn đổi nhiều một chút mới được, nếu có tất yếu còn hy vọng học tập tài nghệ này, đương nhiên bọn họ cũng sẽ trả giá chút gì đó.
Cầm hai cái chim trứng từ bên người A Tư, đập vỡ trứng ở trên miệng chén, đánh dịch trứng vào, hai cái trứng đánh được chừng một chén, hơn nữa chén này còn đủ lớn, dùng muỗng gỗ quấy dịch trứng cùng nhau. Allen tiếp tục động tác, rút ra lưỡi dao sắc bén ở bên hông, ở trên giá nướng cắt khối thịt nướng chín, buông xuống cắt nhỏ quấy vào trong dịch trứng, lại thả chút muối, thế này mới lấy đồ đậy nắp chén, dùng bình nấu nước đầu chưng trứng.
Nhìn hắn một loạt động tác, quả thực đều có thể dùng mây bay nước chảy lưu loát sinh động đến hình dung, A Tư có thể xác định Allen tuyệt đối là lần đầu tiên làm, ừm, được rồi là lần đầu tiên từ khi quen biết tới nay, nhưng lại có thể làm thành như vậy, rõ ràng là một thú nhân thô kệch, làm việc này lại tinh tế như vậy, hắn đã bắt đầu tưởng tượng Allen sinh hoạt trước kia, có chút đảo điên cảm giác.
"Allen trước kia anh khẳng định thường làm." A Địch kết luận nói.
"Có lẽ." Allen cũng thấy ngạc nhiên, rõ ràng ngay từ đầu thực ngượng tay, nhưng qua hai động tác, lúc sau thực thuận lợi, hắn đều thực kinh ngạc, nhìn nhìn tiểu ấu tể trong lòng, cong cong khóe miệng ôn nhu nói: "Lập tức có thể ăn rồi, ngoan ~" sờ sờ tóc sữa, ừm, rất xúc cảm.
"Nếu Allen thật sự có bạn lữ cùng đứa nhỏ, hắn nhất định đối với bọn họ vô cùng tốt, xem, hắn làm mấy cái đó rất quen thuộc, trước kia khẳng định là thường làm, bạn lữ của hắn thực hạnh phúc." Lấy khủy tay đụng chạm vào A Thước Na, Vi Nhi nhìn một lớn một nhỏ trước mắt, đột nhiên thấy vô cùng đáng yêu, nâng mặt rất có bộ dạng tỏa những vì sao.
"Ừ." A Thước Na trước sau như một, khuôn mặt nhu hòa phụ họa, nhưng mà lấy hiểu biết của Vi Nhi với cô vẫn nhìn ra chút không thích hợp, trong lòng thở dài, lại không nói gì khác.
"Ăn ngon không?" Bánh ngọt làm xong, Allen cầm muỗng nhỏ hoàn toàn không phù hợp tỉ lệ với bàn tay to của hắn, múc đút cho Leila ăn từng chút, còn cẩn thận hỏi. ChieuNinh^%#@!$ &*([])_ D^d^l^q^d
"Ăn ngon." Leila ăn chung quanh miệng nhỏ nhắn đều là trứng, đầu nhỏ không ngừng gật, thực nể tình liên tục khích lệ tán thành.
Một chén bánh ngọt tiểu bao tử ăn không hết, còn lại Allen một chút cũng không ghét bỏ ăn sạch sẽ, xong rồi lại vuốt cái bụng nhỏ của Leila, nhìn nó tựa như tâm tình tốt, suy nghĩ hạ vẫn hỏi: "Nói cho chú sao con lại ở chỗ này?"
Vừa ăn no cho dù bị nhắc tới chuyện thương tâm, Leila vẫn chịu đựng không khóc, nhưng cái miệng nhỏ nhắn đã bẹp xuống rồi, sau khi đã biết đứa nhỏ này thật là Allen lượm, mọi người rất chú ý, lúc này vừa hỏi đều nhìn qua.
"Tiểu Bạch chơi với con." Thời gian một bữa cơm, Leila đối với vị a ba con to này đã muốn rất hảo cảm, vô cùng thân thiết ôm cổ người, mím miệng nhỏ nhắn: "A ba mang Leila tìm a mẹ được không?"
"Hắn thế nào chính là a ba của nhóc?" A Tư nhìn Leila cứ mãi kêu Allen là a ba, buồn cười đùa lên.
"Chính là a ba." Điểm này Leila thực kiên trì.
"Vì sao?" Bản thân Allen cũng kỳ quái, cùng nhau nhặt được nó nhưng còn có Ngạc Duy mà, chẳng lẽ thật là có liên quan hệ?
"A mẹ nói, chính là a ba." Leila nhớ rõ a mẹ sẽ vẽ này nọ ở trên da thú cho bọn nó xem, trong đó liền chỉ có a ba, còn có ca ca cùng chính mình, đây đúng là a ba mà, chỉ là năng động, còn trở nên rất lớn, nhưng có thể ôm nhóc, thực vui vẻ.
Mắt thấy Leila chỉ biết lăn qua lộn lại A mẹ nói cũng biết hỏi không ra cái gì, Allen cũng buông bỏ, nhưng cúi đầu nhìn tiểu thú ăn thịt ăn vui thích, như có chút suy nghĩ đến: "Nó mang con đến, đến thế nào, nhà con ở địa phương nào?"
Allen hỏi nhiều lắm, Leila cũng không hồi đáp được, nhưng cười hì hì níu níu cái đuôi tiểu thú: "Tiểu Bạch bay bay..."
"Ồ, anh xem, trên người tiểu thú này có cánh nè." A Tư lúc này mới chú ý tới, bởi vì lông cánh cùng mao lông trên người thú là một dạng, hơn nữa tiểu thú này mập mạp, hoàn toàn không phát hiện điểm ấy.
Hết chương 87_Q3.