- Trang chủ
- Xuyên Đến Năm Mất Mùa Trong Không Gian Ta Có Vật Tư
- Chương 37: 37: Vào Rừng
Tác giả: Chỉ Mặc Tùy Phong
"Tẩu tử, tẩu vào lều nghỉ ngơi một lát đi, muội đi quanh đây xem một chút!""Chỉ có một mình muội thì không được đi, để ca ca đi với muội!""Không cần, muội đi một vòng rồi sẽ quay lại."“Tiểu cô à, khu rừng này quá lớn, muội không được đi quá xa biết chưa?” Chương thị vẫn hơi lo lắng."Muội biết rồi tẩu tử, ca ca đã cho ngựa ăn chưa?""Chưa, chàng ấy chỉ vừa cho nó uống nước thôi, còn nói sau khi dậy sẽ cho ngựa ăn cỏ khô!""Vậy thì đúng lúc quá, để muội dắt ngựa đi vào rừng xem một chút xem thử có tìm được cỏ tươi không!"Có mấy thôn dân đang ngủ, một số khác đang dựng lều, một số khác thì đang vót thanh gỗ, không ai để ý nhiều.
Liễu Tiêu Vân đeo một cái sọt trên lưng dắt ngựa vào sâu trong rừng.Đi một lát, Liễu Tiêu Vân nhận ra khu rừng quá lớn, hơn nữa vị trí tương đối hẻo lánh, không có dấu hiệu từng có ai đi lại qua đây.Cảm thấy mình đã đi một chặng đường dài, nàng nhổ một ít cỏ tươi ở vườn trái cây trong không gian linh tuyền ra.
Nhìn thấy cỏ tươi, con ngựa vui mừng thở phì phì.Liễu Tiêu Vân rất vui, xem ra con ngựa cũng đói lắm rồi, nàng cầm cỏ tươi đút cho nó ăn.
Sau khi nhìn con ngựa ăn cỏ tươi xong, nàng cho nó uống một chút nước suối linh tuyền, con ngựa hài lòng lại thở phì phì.
Chắc là nó đang cảm ơn vì hôm nay đã được đối xử đặc biệt đây mà!Liễu Tiêu Vân nghĩ, con ngựa này là phương tiện di chuyển quý giá của gia đình nàng, phải dùng thức ăn ngon để chiêu đãi nó, nó vẫn còn phải gánh một đoạn đường dài nữa.Lúc này, đột nhiên nàng nghe thấy tiếng chim hót líu lo du dương: "Chíp chíp chíp!"Ở đâu vậy? Nàng lần theo tiếng chim hót để tìm xem là loài chim nào có thể cất tiếng hót du dương như vậy.Trên cành cây nghiêng nghiêng phía trước có một chú chim sặc sỡ đang hót ríu rít.
Con chim nhỏ này đẹp quá! Nàng chưa bao giờ nhìn thấy một con chim đẹp như vậy! Có lẽ Thừa Nam và Thừa Bắc sẽ thích nó lắm!Liễu Tiêu Vân định dắt ngựa đến, nhưng con chim sặc sỡ kia đã dang rộng đôi cánh bay đi.Nàng lập tức cưỡi ngựa đuổi theo, chạy không xa lắm thì đột nhiên hai mắt nàng sáng lên, nàng không nhìn thấy con chim sặc sỡ kia nhưng lại thấy trong một khe núi sâu có mấy cây nho dại, chúng quấn vào nhau leo lên những cành cây ở hai bên khe núi, trên dây leo còn có mấy chùm nho tím.
Nàng vô cùng mừng rỡ, ở đây có nho dại!Liễu Tiêu Vân nhảy xuống ngựa, cột con ngựa lại rồi hái một trái nếm thử, tuy quả nho dại không to nhưng khá ngọt.
Nàng hái những quả nho dại chín mọng cho vào giỏ, chỉ một lúc sau đã hái được hơn nửa giỏ.Nghĩ một lát, nàng hái thêm mấy chùm nho từ vườn nho trong không gian, đặt ở dưới mấy quả nho dại.
Sau đó, nàng hái một ít rau xanh đặt lên chùm nho dại rồi đeo sọt lên, cưỡi ngựa quay về.Nhìn thấy thôn dân vẫn đang may lều từ xa, nàng nhảy xuống ngựa rồi dắt ngựa về.Trong lều, Chương thị vẫn rất lo lắng: "Cha bọn trẻ à, tiểu cô đi được nửa tiếng rồi, cũng nên về rồi chứ!""Không được, để ta đi tìm thử đi, khu rừng này lớn như vậy, không chừng bị lạc đường rồi!" Liễu Tiêu Minh nói."Cha, con cũng đi tìm cô cô!""Cha, con cũng muốn đi!"Phu thê Liễu Tiêu Minh vừa ra khỏi lều thì thấy muội muội đã về.“Ca ca, tẩu tẩu, muội hái được nho và rau dại đây!” Liễu Tiêu Vân nói rồi cột ngựa lại."Nho dại! Rau dại!" Chương thị cầm lấy rổ, lấy rau tươi phía trên ra, ở dưới là cả sọt nho dại.Rất nhiều thôn dân lập tức vây lại xem, nhìn nho dại trong sọt, họ vô thức nuốt nước bọt.Liễu Bỉnh Đức cũng đi tới, kinh ngạc hỏi: "Vân nha đầu, cháu hái nho dại ở đâu vậy?"Liễu Tiêu Vân dùng ngón tay chỉ hướng: "Lý chính đại bá, là hướng bên kia, có một khe núi sâu, bên đó có nho dại!"“Ngoại trừ nho dại, còn có rau dại nữa à?” Liễu Bỉnh Đức kinh ngạc, sao hắn ta lại chưa từng nhìn thấy loại rau dại này chứ."Vâng! Nhưng mà rau dại rất ít, cũng không dễ tìm!"Liễu Tiêu Vân thầm nghĩ, nho dại thì có rồi, nhưng "rau dại" lại không thể tìm được.
Nàng đã chỉ chỗ cho lý chính rồi, còn về phần thôn dân hái như thế nào thì cứ để cho lý chính quyết định..