- Trang chủ
- Xuyên Nhanh Nữ Chủ Cuồng Sủng Phu
- Chương 18
Tác giả: Thập Nguyệt Tĩnh Hảo
Dường như chưa từng phát sinh bất cứ cái gì, Vân Tử Mộc lặng lẽ lui ra ngoài.
Chỉ là khóe mắt tươi cười khiến hắn bị bại lộ, tâm trạng lúc này của hắn không tồi.
"Muội muốn buôn bán? Nhưng chúng ta không biết làm. Huống hồ, việc này cần vốn, chúng ta biết lấy tiền từ đâu?"
Lục Đại Sinh mở miệng nói, nàng biết đầu óc Tô Thất hơi ảo, nhưng ý nghĩ này thật sự khó mà thành hiện thực được.
"Tiền vốn thật ra không cần dùng nhiều, ta tích cóp đủ rồi. Chủ yếu là phải đẩy mạnh tiêu thụ."
Tô Thất cười nói. Trong lúc nhìn Vân Tử Mộc giặt đồ, nàng đột nhiên có ý định muốn làm xà phòng, hiệu quả tốt, dễ làm. Một khi bán ra ngoài, hiệu quả tuyệt đối không thể coi thường.
Nhưng sức một mình nàng thì không đủ, đây đều là những người có thể tin tưởng được, nên nàng mới dám bày tỏ kế hoạch này.
"Đẩy mạnh tiêu thụ? Thế nào là đẩy mạnh tiêu thụ?"
"Nói thẳng ra chính là bán. Bán ra ngoài như thế nào rất quan trọng."
Tô Thất thuật lại cách dùng xà phòng giặt quần áo một cách đơn giản nhất, mấy người họ nghe xong như lọt vào trong sương mù, căn bản là nghe không hiểu.
"Thôi được. Chờ ta hai ngày. Hai ngày sau ta mang thành phẩm đến cho mọi người dùng thử. Đến lúc đó mọi người sẽ hiểu."
Tô Thất biết không thể nói xuông với các nàng, đành chờ làm xong đồ vật vậy.
Bỗng nhiễn nhớ tới một sự việc quan trọng, Tô Thất vội buông đũa trong tay, hướng Lục Đại Sinh hỏi.
"Đại Sinh tỷ, ta muốn tìm người xây tường, tỷ giúp ta hỏi mấy người lúc trước sửa nhà cho ta xem sao?"
"Xây bờ tường?"
Lục Đại Sinh nghi hoặc liếc nhìn Tô Thất, lại ló đầu nhìn ra ngoài nói.
"Rào tre không phải vẫn còn tốt sao? Đang tốt đẹp sao lại muốn xây tường viện?"
Lục Đại Sinh sợ Tô Thất đem toàn bộ tiền tích cóp ném ra cửa sổ nên mới muốn hỏi rõ rang một chút.
"Sau này nếu ta ra ngoài bán hàng, Tử Mộc lại phải ở nhà một mình. Hắn nhát gan lắm. Ta xây tường viện, đổi một cái cổng chắc chắn một chút, thì hắn sẽ không sợ hãi nữa."
Tô Thất không giấu giếm nói thẳng.
Nàng làm như vậy là muốn cho các tỷ muội biết mình để tâm đến hắn như thế nào. Đồng thời, nếu không có nàng thì các tỷ muội cũng sẽ giúp đỡ hắn.
"Thất tỷ thật đúng là cái đồ cuồng sủng phu, vì hắn mà suy nghĩ nhiều như vậy."
Lục Thất muội kẹp một viên đậu phộng ném vào miệng, cười đến nỗi đôi mắt híp thành một đường.
"Phu lang mình cưới về đương nhiên là phải sủng rồi, về sau muội cũng sẽ hiểu!"
Bên kia Tô mặt dày cùng Lục Thất muội cười đùa vui vẻ, bên này còn chờ tâm tư Lục Đại Sinh trở về mở miệng.
"Nếu chỉ làm tường viện, thì tỷ muội ta có thể làm, cần gì tốn tiền thuê người đâu."
Lục Đại Sinh tuy không có kỹ thuật sửa nhà, nhưng đắp bùn xây tường viện thì không phải là việc gì khó.
Tô Thất vốn cũng không định ở đây lâu, nên cũng không cần chắc chắn quá. Chỉ cần an toàn là được.
Nếu Lục Đại Sinh đã nói vậy thì nàng cũng không cự tuyệt.
"Thật tốt quá, mọi người yên tâm ta nhất định sẽ trả công đầy đủ."
"Đều là hảo tỷ muội, nói những cái đó làm gì? Đến lúc đó bảo muội phu làm nhiều đồ ăn ngon cho chúng ta là được."
Lục Đại Sinh cười xua tay, tuy nhà nàng không giàu có, nhưng chưa từng nghĩ muốn chiếm chút lợi lộc từ người khác bao giờ.
Càng đừng nói là tỷ muội lớn lên từ nhỏ, nàng càng không thể lấy tiền.
"Đồ ăn có, tiền cũng không thể thiếu. Đại Sinh tỷ nếu nói không nhận, thì muội muội ta đành phải tìm người khác."
Lục Đại Sinh là người hay để ý người khác, Tô Thất không muốn chiếm tiện nghi từ nàng.
Vì thế mà Tô Thất tự mình đo tường, để trống một chỗ làm cửa, đến chỗ thợ mộc order một tấm ván dày rộng làm cổng.
Mấy hộ làm nông không chú trọng chọn ngói xây nhà, chi phí quá cao, loại gạch ngói xanh đỏ chỉ có gia đình giàu có mới dùng đến.
Trộn bùn đất cùng với rơm rạ là đắp được cái nhà tránh mưa gió rồi.
Chuẩn bị nguyên liệu đầy đủ, sẵn sàng khởi công, Tô Thất còn thuê vài người trong thôn đến chân núi nhặt ít đá nhỏ, nàng định làm một con đường đá từ cổng đến nhà chính tránh trơn trượt khi trời mưa.
Xây tường tốn không ít thời gian nên chuyện làm xà phòng đành phải lùi lại về sau.
Nhìn tường mới được xây xong cùng một cái chuồng gà Tô Thất cố ý làm cho Vân Tử Mộc, hắn cực kỳ hài lòng.
Đây là hình tượng gia đình trong lòng hắn.
"Tử Mộc, hôm nay ta muốn lên trấn mua chút mỡ heo, chàng có muốn mua gì không?"
Mới vừa dùng xong cơm sáng, Tô Thất liền chuẩn bị đồ đạc ra khỏi cửa, lúc gần đi còn không quên hỏi hắn một câu.
Muốn làm xà phòng cần có mỡ heo, xút đá vôi. Đá vôi trên núi có sẵn, hiện giờ cái nàng thiếu nhất là mỡ heo.
Vân Tử Mộc nhấp môi nhìn về phía Tô Thất, bộ dáng này chắc hẳn là hắn có thứ muốn mua.
"Chàng hiện nay chính là tiểu lang quân giàu nhất cái thôn này, muốn cái gì liền mua, không cần đắn đo."
Tô Thất cho rằng hắn tiếc tiền, liền cười tiến lên hai bước nhìn hắn nói.
"Ta định mua một chút vải bông để mai áo bông cho nàng, còn có giày bông..."
Vân Tử Mộc rũ con ngươi nhỏ giọng nói, hắn muốn trước khi trời lạnh đem mấy thứ này chuẩn bị trước.
Tô Thất đánh bạo nắm lấy ống tay áo hắn, ôn nhu nói: "Tử Mộc suy nghĩ cho ta, ta thật cao hứng. Nếu đã như thế, không bằng chàng đi cùng ta đi. Không phải chàng vẫn luôn muốn nuôi ít gà vịt sao? Chúng ta cùng đi mua, nuôi ở chuồng mới, đếm mùa đông là có thể được ăn trứng gà rồi. Lại mua chút hạt giống, đem những thứ chàng thích ăn trồng ở hậu viện..."
Vân Tử Mộc nghe đến đây, nào có thể cự tuyệt?
Trong viện nuôi chút gia cầm, trồng ít rau cỏ là chuyện mà hắn vẫn luôn muốn làm, trước kia không có điều kiện, hiện giờ chuồng cũng đã làm xong, hắn có chút chờ mong.
Thị trấn là nơi hắn không muốn tới, nhưng có Tô Thất đi cùng, hắn liền không thấy sợ hãi gì cả.
Hai người ra ngoài, khóa kỹ cửa, Tô Thất trực tiếp kéo tay Vân Tử Mộc, trên mặt thập phần tự nhiên nhưng trong lòng đã sớm bồn chồn.
Vân Tử Mộc giật giật ngón tay nhưng cũng không tránh ra.
Chỉ là lúc đi đường gặp người, không tự chủ mà dựa sát lại bên Tô Thất, dùng ống tay áo rộng cho đi chỗ nắm tay của hai người.
Đối với nhất cử nhất động này của Vân Tử Mộc, Tô Thất rất hài lòng. Tiểu phu lang hiển nhiên đã chấp nhận nàng.
Hai bên đường là ruộng lúa xanh biếc, ở trong gió nhẹ lay động, đáng yêu cực kỳ.
"Mau mau tới mùa thu hoạch đi a!"
Tô Thất không nhịn được cảm khái một tiếng, ngay sau đó thu hồi ánh mắt.
*Mình trở lại rồi đây. Vì trước đó mình phải viết báo cáo nên không thể đăng truyện thường xuyên được. :( Xin lỗi mọi người rất nhìu :