- Trang chủ
- Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Không Muốn Chết
- Chương 76
Tác giả:
Trên giường chỉ còn lại vài ngọn cỏ vương vãi, Chu Đại Trụ cũng không hỏi chuyện gì xảy ra, thêm một chuyện chi bằng giảm đi một chuyện, cũng may trời bây giờ vẫn chưa lạnh.
Hắn ta đóng quần áo lại và nằm xuống, xoa xoa cơ thể đang đau nhức khắp nơi của mình. Thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng nói chuyện của những người kia.
“Nữ nhi của ta năm nay cũng mười lăm tuổi rồi thì phải, không biết đã chấp nhận người ta chưa…”
Chu Đại Trụ dừng lại, nữ nhỉ.
Lúc ban đầu khi mới bị đày đến đây, hắn ta đã nuôi một tia hy vọng rằng khuê nữ được họ đưa đến tổ ấm giàu sang để sống một cuộc sống tốt đẹp sẽ âm thầm giúp đỡ họ.
Nếu không có họ, làm sao nàng ấy có thể trải qua nhiều năm sống tốt như vậy. Ngay cả khi nàng ấy bị bại lộ, nàng ấy chắc chắn phải có tình cảm sau khi được yêu thương như thân cốt nhục trong nhiều năm. Bất kể như thế nào, nàng ấy cũng sẽ không bị quá thảm, nhưng chỉ cần nàng ấy có chút lương tâm, thì sẽ đến hỏi thăm tin tức của họ và giúp đỡ họ. Còn hai tỷ đệ Tiểu Bảo và Chiêu Đệ, nàng ấy đang hưởng phúc, sao có thể không giúp đỡ đệ đệ của mình.
Chờ mãi, đợi mãi, hắn ta không thấy thân khuê nữ tới cứu giúp, mà chỉ chờ được tin tức của Phán Đệ. Phán Đệ, nha đầu chết bầm vô dụng kia, làm sao có bản lĩnh để làm việc đó, nhất định là gạt người, là phụ thân phụ mẫu đã giúp nàng ta lừa dối người khác.
Nhưng Phán Đệ thay đổi càng ngày càng lợi hại hơn, hắn ta vì Phán Đệ mà cuộc sống mỗi ngày càng khó khăn hơn, càng ngày càng ít hy vọng hơn. Thân khuê nữ nhất định là bị Phán Đệ hại chết rồi, Phán Đệ bây giờ rất lợi hại đã trở thành huyện chúa, sao có thể buông tha cho thân khuê nữ, còn cả Tiểu Bảo và Chiêu Đệ, nàng nhất định sẽ báo thù bọn họ.
Lục phủ ngũ tạng Chu Đại Trụ đều co quắp lại thành một cục, hận không thể đập thẳng vào đầu, năm đó hắn ta không nên nhát gan sợ sệt, nghiến răng kết liễu luôn con tiện nhân đó thì tốt biết mấy.
Bằng cách đó, bọn họ sẽ không bị tan cửa nát nhà. Đợi đến khi Tiểu Bảo lớn lên, ông ấy sẽ đi nhận lại thân khuê nữ bị đưa đi lúc trước, và để cho nàng ấy nâng đỡ họ trong âm thầm. Những thứ lọt ra từ khe hở ngón tay của thân khuê nữ cũng đủ để họ ăn sung mặc sướng, bây giờ bọn họ chắc ăn đã được ở trong căn nhà lớn rồi, Tiểu Bảo có lẽ cũng đã lấy được vợ và nói không chừng hắn ta cũng đã có tử tôn để bế rồi.
Nhưng bây giờ, không có gì cả, không còn gì nữa rồi. Chu Đại Trụ hối hận đan xen, nghiến chặt răng sau.
Khi Chu Đại Trụ hối hận và đau khổ tột cùng, cuộc sống của Chu Vương Thị cũng không hề dễ dàng, bà ta cùng một nhóm các nữ phạm nhân bị bắt đi khổ sai, khai khẩn đất hoang trồng lương thực, ở nơi này nam nhân bị coi như súc vật, nữ nhân bị sai khiến như nam nhân.
So với nam nhân, miệng lưỡi của nữ nhân càng sắc bén hơn, giống như dao, cắt từng vết lên cơ thể khiến nó không ngừng rỉ máu. Họ dùng ngôn ngữ như đao kiếm, và họ hành hạ người khác bằng vô số những hành động nhỏ nhặt, Chu Vương Thị trải qua một ngày như một năm, chịu đựng sự giày vò.
“Ái chà, lại khóc rồi, còn tưởng ngươi là một cô nương mười tám tuổi sao, khóc vài tiếng là được nam nhân đến dỗ dành, lại không thèm nhìn lại cái khuôn mặt như vỏ cây cổ thụ dính đầy nước tiểu mèo, kinh tởm chết đi được.”
Chu Vương Thị toàn thân run rẩy dữ dội, vội vàng lau nước mắt.
“Không có nam nhân dỗ dành, nhưng người ta có con gái đó.”
“Con gái nào vậy!”
“Còn có thể là ai, cái người giả làm phượng hoàng bay lên ngọn cây đó.”
“Không giả được nữa rồi, sớm đã bị đánh rớt xuống biến trở lại thành gà rừng rồi. Nếu có người âm thầm ngược đãi con gái của ngươi, ngươi có muốn giết chết đứa con gái giả kia không.”
“Ta sẽ lột da của nó, các con trai con gái khác có một thì tính một, ta sẽ giết chết hết.”
...
Chu Vương Thị cả người run cầm cập, khuôn mặt trắng bệch của bà ta tràn đầy vẻ hoảng sợ.
Mấy nữ nhân kẻ xướng người hoạ cười lên, chỉ cần nhắc tới mấy đứa con của bà ta, nữ nhân này sẽ bị dọa cho mất nửa cái mạng. Bà ta thương xót cho con của mình, tại sao lại không đau lòng xót thương cho con của người khác chứ.
Công chúa Phong Nhạc là một người tốt như vậy, nàng ấy đã giúp cho mọi người có thể ăn no bụng.
Đám nữ nhân này không ngừng mở miệng cho đến khi đèn được thổi tắt và thị vệ quát mắng họ. Chu Vương Thị đã sợ hãi đến mức hồn bay phách lạc.
Nằm trên nền đất cứng, bà ta mới dám khóc không thành tiếng.
Ngày đó sao bà ta lại bị ma xui quỷ khiến đi đánh tráo hai đứa nhỏ, nếu như không làm thế thì tốt biết bao.
Kinh thành, Tĩnh Hải Hầu phủ.
Du thị đang vui mừng dặn dò người hầu đi thu dọn đồ đạc, cất vào rương, Du Nhi nói muốn đưa bà ấy đi giải sầu ở Quảng Đông và Quảng Tây. Từ mấy năm trước, Du Nhi nói muốn đưa bà ấy đi ra ngoài xem đó đây, nhưng bà ấy lại không yên tâm về tiểu con trai. Bây giờ tiểu con trai cũng đã thành gia rồi, bà ấy có thể an tâm đi ra ngoài rồi.
Cả đời này, bà ấy chưa từng rời khỏi kinh thành, trừ lần về nhà mẫu thân và lần đi đến huyện Bạch Thạch. Du thị thích thú giống như một tiểu cô nương.
Tĩnh Hải Hầu ánh mắt nhìn xa xôi về phía Du thị đang tươi cười hớn hở, ho khan hai tiếng, tuyên bố sự tồn tại của mình.
Du thị sai người gói lại mấy món đồ trang sức yêu quý nhất của mình, tranh thủ liếc mắt nhìn ông ấy: “Sao chàng lại ích kỷ như vậy, dù sao chàng cũng đã được đi ra ngoài công tác mấy lần rồi, còn ta, mười năm rồi ta chưa từng rời khỏi kinh thành. Ta chẳng qua chỉ là ngoài dạo chơi vài tháng mà thôi.”
Tĩnh Hải Hầu nắm bắt được trọng điểm: “Mấy tháng?”
“Nếu không chẳng lẽ mấy năm sao!”
Một lời nói thành lời tiên tri, chuyến đi này của Du thị như diều đứt dây, mặc kệ luôn Tĩnh Hải Hầu. Tình hình giao thông hiện tại một đi một về kéo dài mất mấy tháng, Du thị đang chơi vui vẻ quên cả lối về, còn bị A Ngư dùng lời lẽ thuyết phục, mấy năm nay đều sống ở bên ngoài.