- Trang chủ
- Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Không Muốn Chết
- Chương 201
Tác giả:
Lục Nhược Linh bị tát đến choáng váng, nàng ta ngang ngược đã mười lăm năm rồi, dù bây giờ đã không giống hồi trước, nhưng nàng ta vẫn chưa kịp thích ứng, mà còn thở hổn hển tức giận chỉ vào Lục tam phu nhân: "Ngươi dám đánh ta sao!"
"Ta đánh ngươi đó, ngươi có thời gian mà hung hăng làm loạn à, mau tranh thủ nghĩ xem sau này mình sẽ ra sao đi." Lục tam phu nhân trừng mắt nhìn lại nàng ta, rồi rời đi cùng trượng phu và nhi nữ.
Sau khi trở về viện, nghe Lục tam lão gia nhắc nhở đến chuyện tài sản Nhan gia, Lục tam phu nhân lập tức há hốc mồm choáng váng.
Lúc Nhan phụ hi sinh, bà ấy đã vào cửa được mấy năm, đương nhiên biết chuyện Lục thị tham lam tài sản Nhan gia. Mặc dù một phòng bọn họ không nhận được nhiều như đích phòng, nhị phòng, nhưng cũng được phân một phần.
"Chuyện này phải làm sao đây? Chuyện này phải xử lý thế nào đây?" Lục tam phu nhân hoảng loạn đến rối tung, đây đâu phải chuyện đồ ăn vào rồi muốn nhổ ra, mà căn bản không nhổ ra được.
Lục tam lão gia cũng lo lắng như kiến bò trên chảo nóng, vắt óc nghĩ cách bảo vệ.
Lục phu nhân phản ứng chậm một bước, bà ta chủ trì việc bếp núc, nên còn hiểu hơn tam phòng chuyện mấy năm nay tiền sài như nước, phú quý xa hoa như thế nào, sắc mặt lập tức trắng càng thêm trắng, mặt cắt không còn giọt máu, vội vã mang nhi nữ về phòng.
Lục Nhược Linh vẫn còn đang ôm mặt đau rơi nước mắt, cả người chìm trong nỗi đau khổ, tức giận và tủi thân vì bị đánh, bên cạnh không có nương và ca ca, tam phòng đã thay đổi sắc mặt bắt nạt nàng ta, đám người hèn hạ. Nước mắt lưng tròng lại thấy Lục phu nhân cũng muốn bỏ đi, nàng ta hốt hoảng: “Nhị thẩm, ngươi mau nghĩ cách cứu ta với.” Nàng ta muốn nương mình, lời đến bên môi lại nhớ đến chuyện giữa nương và nhị thúc: "Nhị thẩm, ngươi nghĩ lại đi, chúng ta có thể tìm người nào giúp đỡ không, nhị thúc chắc chắn bị oan, nương ta cũng không có khả cùng nhị thúc xảy ra chuyện đó, chuyện này từ đầu chắc chắn đã có hiểu lầm mà."
“Ngươi đừng tự lừa mình dối người nữa, nương ngươi đã chính miệng thừa nhận rồi.” Lục phu nhân nghĩ đến đã cảm thấy ghê tởm, Bách thị bày ra khuôn mặt đoan trang, trung trinh hơn bất cứ ai, vậy mà sau lưng lại phóng túng đến kinh khủng, mất hết liêm sĩ lễ nghĩ mà thông dâm với tiểu thúc, còn sinh ra hai đứa nghiệt chủng.
Nghĩ đến những năm tháng mình chăm sóc hai huynh muội Lục Minh Viễn, Lục phu nhân đã cảm thấy như ăn phải ruồi trong miệng. Mấy năm này, để không phải mang tiếng đối xử khắc khe với cô nhi quả mẫu mà bà ta không dám không để ý chăm sóc chính phòng. Hơn nữa, vì trượng phu luôn yêu thương, thông cảm với chính phòng, bà ta đã dốc lòng dốc sức để lấy lòng trượng phu. Nhưng nằm mơ cũng không nghĩ tới, người bà ta ân cần chăm sóc lại chính là cốt nhục của trượng phu và Bách thị. Trong bụng Lục phu nhân nhợn lên từng cơn buồn nôn, Lục Mậu Điển ức hiếp người khác một cách quá đáng!
Mặt Lục Nhược Linh tái mét, căm hận trừng mắt nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Lục phu nhân: "Ngươi nói bậy, nương ta sẽ không làm ra loại chuyện như vậy."
“Nương người là đồ không biết xấu hổ, bà ta dụ dỗ cha ta!” Ánh mắt Lục Nhược Kỳ cũng căm hận trừng mắt nhìn Lục Nhược Linh.
"Nương ta không có, là cha ngươi ép buộc nương ta, chắc chắn là do cha ngươi ép buộc nương ta, cả nhà các ngươi đều không phải người tốt." Lục Nhược Linh tức giận nhào về phía Lục Nhược Kỳ.
Lục Nhược Kỳ chưa bao giờ sợ nàng ta, hai người đánh nhau đến hỗn loạn. Cả hai đều phải chịu đủ sự sợ hãi và kinh hoàng, dường như muốn mượn cơ hội này để trút giận, ra tay tàn nhẫn hơn những lần trước rất nhiều, vứt hết hình tượng rụt rè của thiên kim thế gia, đánh nhau như những tên vô lại ngoài đường.
“Dừng lại, dừng lại cho ta!” Lục phu nhân tức giận đến không nói ra lời, quát hai đứa con trai còn đang sững sờ một câu: “Các ngươi còn không mau kéo chúng nó ra."
Người nhị phòng như vừa tỉnh dậy sau cơn mơ, vội vàng chạy đến ngăn cản, đương nhiên có chút thiên vị.
Lục Nhược Linh bị thiệt thòi vừa khóc vừa thở hổn hển: "Các ngươi ăn hiếp ta, trong lúc nương ta và ca ta không có ở đây, các ngươi ăn hiếp ta, các ngươi chờ đó, chờ ca ta trở về, ta sẽ kêu hắn trừng trị các ngươi."
"Trừng trị chúng ta, ta chờ Đại Lý Tự trừng phạt hắn thế nào. Dù hắn có bình yên trở về, trong tộc cùng sẽ không tha cho hắn, một đứa con do thông dâm mà sinh ra." Lục Nhược Kỳ tức giận đứng dậy.
Lục Nhược Linh giật mình đờ đẫn.
“Ngươi câm miệng, bớt nói lại cho ta.” Lục phu nhân kéo Lục Nhược Kỳ đứng dậy rời đi. Lục Nhược Linh cũng chỉ là con châu chấu sau mùa thu, còn đôi co với nàng ta làm gì, sức lực này nên dành cho việc nghĩ ra con đường sống cho một phòng bọn họ.
Lục Mậu Điển làm ra chuyện mất hết tính người như vậy, một phòng bọn họ sau này sao còn có thể ngẩng đầu lên được, nhi nữ phải làm sao đây. Lục phu nhân nghĩ đến đó đã khổ sở ướt khóe mắt, trong lòng mắng Lục Mậu Điển đến máu chó đầy đầu.
Tam phòng rời đi, nhị phòng cũng rời đi, đại sảnh lớn như vậy mà chỉ còn lại một mình Lục Nhược Linh. Tóc tai quần áo hỗn loạn ngồi trên mặt đất, cảm giác sợ hãi và bất lực xưa nay chưa từng có.
Nương không có ở đây, đại ca cũng không có ở đây, thậm chí nhị thúc cũng không có. Nàng ta không có một ai để dựa vào, nàng ta phải làm sao đây? Lục Nhược Linh ôm gối khóc rống lên, nước mắt như sông vỡ đê, liên tục không ngớt.
Lục lão phu nhân được đỡ về phòng, từ từ tỉnh lại, ngơ ngẩn nhìn đỉnh giường, trong miệng vẫn còn vị mằn mặn tanh tanh, trí nhớ cũng dần trở lại, nét hồng hào ít ỏi trên mặt cũng mất đi ngay lập tức: "Dục Nhi, Dục Nhi!"
Xuân Hạnh lo lắng vội nói: "Biểu cô nương đã bị người Đại Lý Tự đưa đi."
"Nàng thế nào? Nàng nôn ra máu." Nghĩ đến ngụm máu đó, cả người Lục lão phu nhân lạnh toát, khi nhìn xuống vết máu còn chưa khô hẳn trên vạt áo của mình, bà ấy trợn to hai mắt, khóe mắt gần như bị xé rách: "Dục Nhi thế nào rồi, ta phải nhìn nàng, nàng không thể xảy ra chuyện được, nàng sẽ không có chuyện gì."
“Lão phu nhân, quan sai canh giữ ở tất cả các cửa, người bên trong không được phép ra ngoài.” Xuân Hạnh đỡ lấy Lục lão phu nhân đang muốn đứng dậy.
Đầu gối Lục lão phu nhân mềm nhũn, ngã ngồi xuống giường, nước mắt trào ra, nức nở nghẹn ngào kêu lên: "Dục Nhi, Dục Nhi, Nhạn Như, Nhạn Như."
Lục lão phu nhân đấm ngực dậm chân, nước mắt nước mũi tèm lem: "Ngoại tổ mẫu có lỗi với con, nương có lỗi với con. Ta già nên hồ đồ rồi, ta già nên hồ đồ rồi!"