- Trang chủ
- Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Không Muốn Chết
- Chương 254
Tác giả:
Lúc này Diệp Hoằng Dương tràn đầy tự tin: “Không phải như vậy, quay về anh sẽ vào thôn tìm người mua chút dầu hạt cải.” Chỉ sợ tay nghề bọn họ không thuần thục, ngày hôm qua em hai đã nấu xong một nồi nước sốt lớn, đủ cho bọn họ dùng hơn nửa tháng, chỉ là cần phải dùng nhiều dầu, thế nhưng ở nông thôn, nhà nào cũng trồng hạt cải dầu, nên dầu cũng không phải là vấn đề lớn.
Lúc này chị dâu cả Diệp mới hơi yên tâm.
Trước khi Diệp Hoằng Dương đưa Diệp Hoằng Lễ đến trường, đã cho cậu ba đồng, rồi lại đưa A Ngư đến trạm xe buýt, nhét mười đồng tiền lẻ: “Đây là tiền em kiếm ra, sắp thi đại học, đọc sách tốn sức, nên ăn ngon một chút.”
Chị dâu cả Diệp cũng nói: “Ở căng tin gọi món thịt, đừng ăn củ cải dưa muối, bây giờ trong nhà đã có thu nhập.”
A Ngư cười tủm tỉm nhận lấy tiền, sau khi nói lời tạm biệt với bọn họ thì ngồi lên xe đi huyện thành.
Trong khi món cá chiên giòn ngũ vị hương của nhà họ Diệp bán chạy, Diệp Hinh Ngọc lại buồn bực. Sau khi Tống Kiến Bang trở về bộ đội, Diệp Hinh Ngọc bèn tập trung vào sự nghiệp.
Cô ta muốn mở một xưởng may, bởi vì cô ta biết rất nhiều phong cách quần áo mới hợp thời trang, gu thẩm mỹ của cô ta cũng đi trước mọi người hàng chục năm. Nhưng khi cô ấy muốn thể hiện những thứ trong đầu ra, thì gặp phải sự lúng túng trong ấm trà nấu sủi cảo, không ra bất kỳ hàng hóa nào.
Cô ta cảm thấy trong đầu mình có rất nhiều thứ, nhưng lúc muốn vẽ, lại không có mấy bộ quần áo rõ ràng, căn bản không biết làm thế nào để động bút, lại kiên trì vẽ, cô ấy lại chưa từng học vẽ chuyên nghiệp, càng không học thiết kế, quần áo vẽ ra giống như học sinh tiểu học vẽ nguệch ngoạc. Diệp Hinh Ngọc tức giận đến mức xé một quyển sổ, còn bị mẹ Tống nhìn thấy. Mặc dù mẹ Tống không nói gì, nhưng vẻ mặt khiển trách vì lãng phí, khiến trong lòng Diệp Hinh Ngọc nghẹn đến hoảng hốt, không phải chỉ là một quyển sổ rách sao, cô ta đã dùng tiền của mình để mua mà.
Diệp Hinh Ngọc đang buồn bã thì thấy con gái út Tống Kiến Phương của nhà họ Tống đang học lớp 12 ở thị trấn, đang bàn bạc nguyện vọng thi đại học với người nhà, lại nghĩ đến Diệp Phức Ngọc, nên đã nói với mẹ Tống một tiếng.
Mẹ Tống nghĩ điền nguyện vọng thi đại học là chuyện lớn, nên để cho cô ta về nhà mẹ đẻ xem một chút. Đối với việc con gái út nhà thông gia thi đậu vào trường cấp ba tốt nhất huyện thành, mẹ Tống rất hâm mộ, nếu thành tích của con gái út của mình tốt như vậy, bà ta nằm mơ cũng sẽ mỉm cười. Nhưng nha đầu kia của bà ta, có thể thi đậu vào cao đẳng hay không cũng không chắc chắn, liên tục so sánh mình với người khác sẽ chỉ khiến người ta tức giận.
“Em gái con thành tích tốt như vậy, có phải muốn thi vào Thủ Đô hay không?” Trong mắt mẹ Tống, người lợi hại đều muốn đi thủ đô, dù sao bà ta cũng chỉ biết Thủ Đô có trường đại học tốt.
Nhìn mẹ Tống hoàn toàn không che giấu sự hâm mộ, trong lòng Diệp Hinh Ngọc nghẹn ngào, thân thích trong nhà đều bởi vì Diệp Phức Ngọc biết đọc sách mà càng thích cô hơn. Diệp Hinh Ngọc mỉm cười nói: “Con cũng không biết, con phải trở về hỏi một chút.”
“Mau đi đi, con chờ một chút, mẹ bảo cha con bắt hai con cá, tẩm bổ cho em gái con.” Mẹ Tống nói xong thì chạy về phía ao cá nhà mình.
Tống Kiến Phương cắn một quả táo: “Cùng là người, sao thành tích của cô ấy tốt như vậy, còn của em lại kém đến thế. Em cảm thấy lần này chắc chắn em không thi được, dứt khoát mượn tài liệu ôn tập của cô ấy để đọc lại một năm.”
Khuôn mặt Diệp Hinh Ngọc vặn vẹo, Tống Kiến Phương có ý gì!
“Chị dâu?” Tống Kiến Phương ngẩn người.
Diệp Hinh Ngọc cả kinh, vội vàng mỉm cười: “Em đang nói nhảm nhí cái gì vậy, em chắc chắn có thể thi đậu.” Mới lạ!
Tống Kiến Phương nhìn cô ta đầy nghi ngờ, cũng mỉm cười: “Lời này em thích nghe.”
Diệp Hinh Ngọc xách cá do mẹ Tống đưa, đạp xe về nhà mẹ đẻ.
Lúc Diệp Hinh Ngọc đến, A Ngư đã về đến nhà, cô vừa mới tính toán thu nhập của hai tuần qua, trừ đi chi phí, kiếm được bốn trăm hai.
Vợ chồng Diệp Hoằng Dương tính đó là của cả nhà, thế nhưng cuối cùng cha Diệp quyết định, vợ chồng anh cả sẽ lấy sáu phần, hai phần giao công, tính là tiền giúp đỡ của cho hai vợ chồng già bọn họ, hai phần còn lại thuộc về A Ngư, công thức là của cô, chủ ý buôn bán cũng là do cô đưa ra. Đối với quyết định của cha Diệp, A Ngư không có ý kiến, cho dù một phần không cho thì cô cũng không có ý kiến, huống chi còn cho cô hai phần lợi nhuận, vừa hay có thể coi như vốn, chờ cô cũng kiếm được tiền, thì sau này phần lợi nhuận này cũng không cần.
Vừa vào cửa, Diệp Hinh Ngọc đã phát hiện người trong nhà có chút thay đổi, thay quần áo mới, A Ngư cũng thay. Chị dâu cả Diệp mua, vừa trở về đã để cho cô thay.
Cũng mua cho Diệp Hinh Ngọc một chiếc váy, chính là mua từ thanh niên bán quần áo kia, vì mục đích mở quầy hàng, cũng rẻ hơn năm tệ, Diệp Hoằng Dương tặng lại hai phần cá chiên giòn ngũ vị hương.
“Mọi người phát tài sao?” Diệp Hinh Ngọc buồn bực.
Diệp Hoằng Dương mỉm cười, kể lại những chuyện gần đây ở trong nhà.
Diệp Hinh Ngọc liếc mắt nhìn A Ngư một cái, làm đồ ăn vặt thì có thể kiếm được bao nhiêu tiền, lại phải thức khuya dậy sớm vất vả kiếm tiền, cô ta cũng không có hứng thú hỏi bọn họ kiếm được bao nhiêu. Chờ xưởng may của cô ta được xây dựng, cô ta sẽ sắp xếp cho anh cả chị dâu đến nhà máy của cô ta làm xưởng trưởng, Diệp Hinh Ngọc cũng không tin bọn họ còn không thích mình.
“Em mau điền nguyện vọng đi, em muốn thi vào trường đại học nào?” Diệp Hinh Ngọc nhìn A Ngư.
A Ngư: “Đại học Bắc Kinh đi.”
Diệp Hinh Ngọc giật mình, rõ ràng kiếp trước Diệp Phức Ngọc cô học đại học sư phạm Thủ Đô. Lập tức phản ứng lại, qua hai năm cô mới đi học lại, chắc chắn thành tích không tốt như bây giờ, hơn nữa ba đứa con nhà họ Tống, học sư phạm cũng hợp lý, sau này thuận tiện cho việc chăm sóc con cái. Đời này không được gả cho Tống Kiến Bang, cô muốn thi vào trường đại học tốt hơn, ra trường kiếm nhiều tiền hơn, đừng có mơ.
Trong mắt Diệp Hinh Ngọc nhanh chóng xẹt qua một tia sáng yếu ớt, mỉm cười nói: “Đại học Bắc Kinh rất tốt.”