- Trang chủ
- Xuyên Qua Thời Không Gặp Chân Mệnh Thiên Tử
- Chương 2: Trở thành tiểu binh nguyên quốc
Tác giả: Nhất Túy Vong Ưu
Chương 2
Tiểu Khuynh lặng lẽ thúc ngựa quay trở lại chỗ cũ. Từ đằng xa, nàng loáng thoáng nghe tiếng ồn ào, trong đầu vừa nghĩ đến gì đó, sắc mặt nàng thoáng chốc tái lại. Tiểu Khuynh vội vàng giật mạnh dây cương, con ngựa nhanh chóng lao đi. Đến nơi, sắc mặt vốn đang tái xanh của Tiểu Khuynh lập tức biến đổi.
Một đám binh lính khác mặc giáp bằng sắt ngồi quây lại thành vòng, bàn tán cái gì đó rất rôm rả. Mà Tiểu Cẩn và Tiểu Tuyết, lúc này lại đang làm trò, lôi hết đồ đạc trong ba lô ra bày trước mặt những người lính. Đồ đạc của các nàng không nhiều, phần lớn đều để lại khu cắm trại trước kia rồi, người còn giữ đồ đạc đầy đủ nhất chỉ có mỗi Tiểu Khuynh. Đám lính kia mắt tròn mắt dẹt, nhìn mấy thứ đồ các nàng lôi ra với vẻ tò mò như trẻ con. Mà cái nam nhân mặc giáp đồng vừa bị nàng hất xuống ngựa kia cũng ngồi đó góp vui. Hắn cầm lên cây đèn pin, ngó tới ngó lui, cuối cùng lại cho vào miệng cắn mạnh một cái. “Rốp..” không cần nói nhiều, đảm bảo răng của hắn phen này mẻ rồi. Vỏ bọc của cái đèn pin đó không phải nhựa thông thường mà là hợp kim nàng tự tay chế ra cho Tiểu Tuyết, hắn cắn mạnh như vậy, chưa gãy hết hàm là còn may đấy!
Tiểu Cẩn bỗng quay đầu, ngó thấy Tiểu Khuynh ngồi ngơ ngẩn trên lưng ngựa, nàng ngay lập tức bật dậy, sốt sắng chạy đến, hỏi:
“Khuynh, Vân, Vân đâu rồi?”
Sắc mặt Tiểu Khuynh khẽ trầm xuống, nàng siết mạnh dây cương, bất lực lắc đầu, nhỏ giọng:
“Nàng bị tên kia bắt đi rồi!”
Gương mặt nhỏ nhắn của Tiểu Cẩn xị xuống thấy mà thương, hai mắt to tròn ngập nước. Tiểu Tuyết không nghe được đoạn hội thoại của hai người, nhưng nhìn vẻ mặt nặng nề kia, nàng ít nhiều cũng đoán ra vài phần, buồn bã rũ mi che đi đau xót nơi đáy mắt.
Nam tử mặc áo giáp nhìn sắc mặt các nàng trầm trọng như vậy, hắn cũng mơ hồ đoán được vài phần. Suy nghĩ một chút, hắn đứng dậy, bước về phía Tiểu Khuynh. Đang lúc nàng còn suy nghĩ tên này muốn làm gì, thanh âm trầm khàn của nam tử đã vang lên:
“Mấy vị cô nương đây, tại hạ có đôi lời muốn nói, không biết các vị có tình nguyện muốn nghe không?”
Tiểu Khuynh rũ mắt, chậm rãi nói:
“Mời nói!”
Nam tử nhìn nàng, mở miệng:
“Vừa rồi tại hạ nghe được đôi lời từ cuộc nói chuyện của hai vị, nhất thời mới sinh ra suy nghĩ này. Phải chăng bằng hữu của mọi người đã bị Hung Nô bắt đi?”
Không đợi nàng trả lời, hắn đã nói tiếp:
“Vừa hay tại hạ là tướng quân Nguyên quốc, được lệnh đóng quân tại sa mạc này, đem mầm mống tặc nhân Hung Nô tiêu diệt, bây giờ chiến sự đã vậy, bằng hữu của các vị cũng bị chúng bắt, chi bằng ta mời các vị đến doanh trại tá túc, tạm thời nghĩ kế sách để cứu vị cô nương kia?’
Tiểu Khuynh cau mày, nghe đề nghị của hắn không tệ, đến ở doanh trại cũng tốt, bất quá, nàng vẫn phải hỏi:
“Sao lại…?”
Tướng quân Nguyên quốc không để nàng nói hết câu, hắn mỉm cười, nói đầy thâm ý:
“Không biết cô nương đã nghe qua câu “Địch nhân của địch nhân chính là bằng hữu chưa?””
Trong nháy mắt, đáy mắt Tiểu Khuynh xẹt qua tia sáng kì lạ, nàng nhếch môi cười, nói:
“Hảo, vậy theo ý ngài!”
Tướng quân Nguyên quốc biết đã thuyết phục được các nàng, hắn hướng phía quân sĩ hạ lệnh thu quân. Vì một ngựa chỉ ngồi nhiều nhất hai người, nên Tiểu Khuynh để Tiểu Cẩn ngồi với vị tướng quân kia, nàng và Tiểu Tuyết chung một con ngựa. Đoàn người theo nhau nhanh chóng rời đi.
Ra khỏi địa phận sa mạc một quãng, cách không xa hiện lên một doanh trại đồ sộ. Xung quanh doanh trại dựng những tấm phên nứa làm rào chắn, lại dùng dây sắt quấn nhiều vòng phủ ngoài. Trên cổng doanh trại là một chòi cao, có hai binh lính mặc giáp phục tay cầm kiếm đi qua đi lại. Cờ xí bay phần phật trên đỉnh chòi gác. Cánh cổng được rào bằng những thanh cọc vót nhọn đầu đính chặt vào nhau. Đoàn quân tiến đến gần doanh trại, bên trên chòi gác đã có người nhìn thấy, lập tức một hồi tù và vang lên, hai binh lính chạy tới, kéo cánh cửa gỗ kia ra để đoàn quân đi vào. Vị tướng quân kia vào trước, đám Tiểu Khuynh đi ở giữa,do vậy không có mấy người nhìn thấy các nàng. Theo chân đoàn quân, bọn Tiểu Khuynh cũng lục tục xuống ngựa, hiệu lệnh giải tán vừa vang lên, tất cả binh lính đều tản đi, ngựa mà nàng cưỡi cũng được người kéo đi. Lúc này, không có đám binh lính che chắn, bốn người đứng trơ trọi giữa doanh trại trước vô số ánh nhìn hiếu kì của binh lính xung quanh. Tiểu Khuynh không để ý đến bọn họ, nàng thản nhiên đưa mắt quan sát bốn phía xung quanh. Hàng chục, cũng có thể là hàng trăm, lều vải được dựng lên rải rác trong một vùng đất rộng, bao xung quanh doanh trại này là cây cối trập trùng, ở giữa sa mạc mà cây cối rậm như vậy thì hoàn toàn không hợp lí, vậy nên chỉ có thể nói là các nàng đã rời khỏi sa mạc kia rồi. Quân lính ngồi thành từng nhóm từng nhóm, có một số lều vải thì người ra ra vào vào, hiển nhiên đó là nơi chữa thương cho quân binh. Vị tướng quân kia ngoắc ngoắc tay, ra hiệu bảo các nàng đi theo hắn. Tiểu Cẩn trong lòng âm thầm mắng: Ngươi là người câm à?
Dọc theo con đường ngoằn ngoèo uốn quanh các lều vải, các nàng đi theo gã tướng quân kia vào tít bên trong, dừng lại trước một lều vải vô cùng lớn. Canh ở trước cửa là hai binh lính mặc độn giáp, nhìn thấy nam tử kia liền quỳ xuống hành lễ:
“Khấu kiến Lưu tướng quân!”
Lưu tướng quân phất tay cho bọn họ đứng dậy, yêu cầu một binh lính đi thông tri cho người ở phía trong, hắn muốn gặp. Binh sĩ kia gật đầu, vén rèm lên đi vào, lát sau hắn trở ra, báo một tiếng là người phía trong cho vời. Lưu tướng quân lại ngó ra đằng sau, hướng các nàng ngoắc ngoắc tay. Tiểu Cẩn bực mình nói:
“Ngài không có miệng à? Cứ ngoắc ngoắc tay như vậy là sao? Bọn ta cũng đâu phải con cún đâu mà ngoắc, nghĩ bọn ta không hiểu tiếng người à?”
Lưu tướng quân hơi xấu hổ thu tay lại, cười khan, nói:
“À, xin lỗi, mời đi theo tại hạ!”
Cũng không thể trách hắn được, đây là do thói quen từ trước rồi. Tiểu Cẩn thở phì phì hai cái, hất đầu vén rèm lên vào trước. Hai binh lính đứng gác trước cửa trợn mắt nhìn các nàng, chớ hồi giờ bọn hắn chưa từng thấy Lưu tướng quân ương ngạnh này nhún nhường với ai bao giờ. À, dĩ nhiên là ngoại trừ người đó ra. Tiểu Khuynh cùng Tiểu Tuyết hai mặt nhìn nhau, nhún vai rồi cũng định đi vào. Lúc này, một tiếng hét thất thanh vọng ra từ trong lều, nghe ra, đúng là tiếng của Tiểu Cẩn rồi. Hai người Tiểu Khuynh biến sắc, vội vàng lướt thẳng qua người Lưu tướng quân, xông vào trong lều.
Ở bên trong, Tiểu Cẩn đang la hét om sòm, nguyên là nàng bị một cái lão đầu không biết ở chỗ nào xông tới ôm chặt cứng. Trong mắt Tiểu Khuynh nổi lên từng ngọn lửa giận, nàng nghiến răng, thốt ra:
“Lão già háo sắc kia!”
Lưu tướng quân vừa mới bước vào lều, chưa hiểu chuyện gì xảy ra, đã thấy Tiểu Khuynh một bước xông lên, đem cái tay của “lão già” kia bẻ quặt ra đằng sau, tiếp đó đá mạnh vào đầu gối hắn, hai ba giây”lão già” đã gục xuống. Tiểu Tuyết cũng không đứng im, nàng trực tiếp đi tới, một quyền đấm mạnh vào mặt “lão già” kia. Trên đầu Lưu tướng quân quạ đen bay rào rào, hai mắt hắn trợn to rõ ràng. Nhìn hai cái tiểu nữ tử đem người kia đánh thành như vậy, hắn có chút ngây ngốc. Hồi lâu sau tỉnh lại, hắn mới hoảng lên, vội vã đi lên đem hai người Tiểu Khuynh còn đang say máu đấm đá kéo ra. Bị Tiểu Tuyết trừng cho một cái, hắn thật bất đắc dĩ thả tay các nàng ra, nhưng lại tiến lên trước, đem người bị đánh đến trời đất không rõ kia đỡ dậy. Hắn chậm rãi đỡ người kia ngồi xuống ghế sau án thư, cái mặt già nua bị hai tiểu nữ tử đánh cho sưng lên như đầu heo. Nhìn vậy, Lưu tướng quân nén cảm giác muốn cười thành tiếng lại, hỏi:
“Đại tướng quân, ngài còn sống không vậy?”
Hai người Tiểu Khuynh còn đang ân cần hỏi han Tiểu Cẩn bên kia, bị thanh âm này làm cho ngây ngốc. Mẹ ơi, không phải con đang mơ chứ? Tiểu Khuynh cùng Tiểu Tuyết quay ngoắt lại, nhìn chằm chằm “lão già” bị các nàng đánh cho sưng mặt kia, hét lên:
“Đại tướng quân?”
“A ha ha ha…”
Không lâu sau đó, từ trong lều của Đại tướng quân liên tục truyền ra tiếng cười. Ba người Tiểu Khuynh ngồi bất động trên ghế, mà hai người trong số đó không dám ngẩng đầu lên, chỉ có Tiểu Cẩn là một mình thao thao cái miệng. Nàng với Đại tướng quân không hiểu sao nói chuyện lại ăn rơ vô cùng. Hai người Tiểu Khuynh ngước lên, nhìn Tiểu Cẩn cười tươi như hoa nở thì ngăn không nổi cảm giác bực mình. Đầu sỏ là nàng ấy thì ngồi cười ha hả, trong khi hai kẻ không biết gì như các nàng thì phải ngồi đây chịu tội. Tức giận, Tiểu Tuyết vươn tay ra, ở dưới thành ghế hung hăng nhéo Tiểu Cẩn một cái. Nàng ấy bị đau đến nhảy dựng lên, quay đầu trừng mắt với Tiểu Tuyết. Tiểu Khuynh mặc kệ hai nàng mắt to trừng mắt nhỏ, đứng dậy, hướng Đại tướng quân ngồi sau án thư cúi đầu, hối lỗi:
“Chuyện vừa rồi… ách, là do bọn ta thất lễ trước, mong Đại tướng quân rộng lượng bỏ qua, không so đo với tiểu hài tử bọn ta!”
Đại tướng quân là một nam tử trung niên trên dưới bốn mươi, vẻ mặt dù không rõ nhưng ánh mắt thì rất ôn hòa. Trên mình mặc trường phục màu xám, tóc hoa râm búi gọn trên đỉnh đầu. Giờ phút này ông ngồi ngay ngắn, bên cạnh Lưu tướng quân nghiêm chỉnh đứng, tay cầm trứng gà luộc xoa xoa trên những vết bầm trên mặt ông. Đại tướng quân cười cười, hai mắt sáng quắc nhìn các nàng từ đầu đến chân, gật gật đầu:
“Không sao, hà hà, tiểu hài tử dễ nóng vội, bổn tướng là người rộng lượng sẽ không so đo, ái ái, tiểu tử thúi, nhẹ tay chút…”
Lưu tướng quân gấp đến độ chảy mồ hôi, liên tiếp gật đầu rồi nhẹ tay xoa trứng gà cho Đại tướng quân. Mấy tiểu nữ nhân kia ra tay nặng thật, xem vết bầm này chắc phải qua vài ngày nữa mới lặn đi được. Lúc này loạn lạc, không biết quân lính Hung Nô nhìn tướng quân bọn họ mặt mũi bầm dập như vậy có cười đến té ngựa không nữa. Mặc dù Đại tướng quân nói vậy, nhưng hai người Tiểu Khuynh vẫn thấy áy náy vô cùng. Đại tướng quân húng hắng ho mấy tiếng, hướng các nàng hỏi:
“Chẳng hay mấy vị là người từ đâu tới, có thể cho ta biết danh tính được không?”
Tiểu Khuynh hơi cúi người, đáp:
“Tiểu nữ Nhan Tử Khuynh, vị này bằng hữu Lâm Y Tuyết và Vân Cẩn Cẩn, còn một vị bằng hữu khác là Lãnh Y Vân, vốn là người ở phương xa tới, lúc đi qua sa mạc này không may đụng phải tàn quân Hung Nô, trong lúc hỗn loạn bằng hữu Y Vân của tiểu nữ đã bị bắt đi mất!”
Đại tướng quân nhìn chằm chằm trang phục của các nàng, hỏi:
“Các vị nói là ở phương xa, phải chăng nơi đó là Tây Vực?”
Tiểu Tuyết hơi ngại gãi gãi má, đáp:
“A, cũng có thể là vậy. Vốn là trước giờ bọn tiểu nữ chưa hề ra khỏi vực nên đối bên ngoài có chút không thể thích ứng. Đau lòng thay, vị tỷ muội tốt kia lại bị bắt mất, không biết lúc này tình trạng thế nào…”
Cả ba người cùng trầm mặc, đáy lòng Tiểu Khuynh nặng nề. Lưu tướng quân có chút e ngại nói:
“Tộc người Hung Nô vốn rất hung hãn lại ưa chiến tranh chém giết, vị cô nương kia rơi vào tay bọn chúng, e là lành ít dữ nhiều…”
Thân mình Tiểu Khuynh thoáng chấn động, nàng nhắm chặt hai mắt, rồi đột nhiên, Tiểu Tuyết bỗng quỳ gối xuống, hướng Đại tướng quân nói:
“Đại tướng quân, thỉnh cầu ngài hãy cứu bằng hữu của bọn tiểu nữ!”
Trong khoảnh khắc này Tiểu Khuynh khẽ mở mắt ra, nơi đáy mắt là một mảnh tĩnh mịch. Nàng ngẩng đầu, nhìn thẳng Đại tướng quân, thanh âm lãnh đạm nghe không ra cảm xúc:
“Đại tướng quân, có thể hạ cố nói chuyện với tiểu nữ một lúc không?”
Đại tướng quân cùng Lưu tướng quân hai mặt nhìn nhau, lát sau khẽ gật đầu. Tiểu Cẩn, Tiểu Tuyết cùng Lưu tướng quân đều bị đuổi ra ngoài, bên trong bàn chiến sự tuyệt mật gì cả ba người đều không biết, nhưng nhìn vẻ trịnh trọng của Tiểu Khuynh thì hẳn đó phải là chuyện gì đó quan trọng. Tiểu Tuyết trong lúc đợi Tiểu Khuynh, nàng hướng Lưu tướng quân khai thác một số thông tin về thời đại này. Đây là một mốc thời gian không có trong lịch sử, trên đại lục này có bảy đế quốc cùng nhau thống trị. Nơi bọn họ đứng là biên giới của Hạo Thiên quốc. Lưu tướng quân tên gọi Lưu Chấn Phi, theo dưới trướng của Đại tướng quân Âu Dương Phong, doanh trại này đóng sát với lãnh thổ sa mạc thuộc quản lí của Hạo Thiên quốc, nhưng gần đây Hung Nô có hành động, liên tục cướp người và những đoàn lữ hành đi qua sa mạc, nên hoàng đế Hạo Thiên quốc mới lệnh cho Đại tướng quân đem theo mười vạn tinh binh đi khai trừ Hung Nô. Mặc dù quân đội Hạo Thiên được huấn luyện bài bản, nhưng đấu với Hung Nô, vón xem sa mạc như nhà mình, có chút khó khăn. Chính vì vậy mà đã mất hai năm ròng rã, chiến sự vẫn chưa kết thúc.
Cửa lều lúc này bị vén lên, Tiểu Khuynh vẻ mặt lạnh nhạt bước ra ngoài. Tiểu Tuyết vội tiến đến hỏi:
“Khuynh, hai người ở trong đó nói gì vậy?”
Tiểu Khuynh không đáp, chỉ nhàn nhạt nói:
“Về lều rồi nói sau! Lưu tướng quân, Đại tướng quân phiền ngài sắp xếp hộ bọn ta một lều vải để tá túc tạm thời!”
Lưu tướng quân gật đầu, dẫn các nàng về lều. Căn lều nhỏ nhưng vẫn đủ cho ba người các nàng, có ba cái giường nhỏ, một chiếc bàn gỗ, một cái tủ nữa, ngoài ra không còn gì khác. Lưu tướng quân chỉ cho các nàng lều của mình, dặn thêm:
“Nếu như còn thiếu thứ gì, cứ đến tìm bổn tướng! Ta đi trước!”
Tiểu Khuynh gật nhẹ đầu:
“Đa tạ!”
Lưu tướng quân rời đi rồi, Tiểu Khuynh mới đem hết mọi chuyện kể lại cho Tiểu Cẩn, Tiểu Tuyết.
“Khuynh này, ngươi nói, là thật sao? Từ bây giờ chúng ta sẽ là quân binh dưới trướng Đại tướng quân sao?”
Tiểu Tuyết cau mày hỏi. Tiểu Khuynh gật đầu. Vấn đề này nàng đã suy nghĩ qua rồi, hiện tại các nàng đều là nữ tử, sống trong doanh trại nếu không có thân phận rõ ràng thì sẽ dễ bị người nghi ngờ. Nàng cũng đã nhờ Đại tướng quân giấu kín việc các nàng là nữ tử, vì lúc trước quân lính có nhìn thấy các nàng cũng chưa chắc khẳng định cả bọn là nữ. Sống trong doanh trại thì thân phận nam nhi vẫn là ổn nhất. Đại tướng quân đã sắp xếp ổn thỏa cả rồi, từ lúc này các nàng sẽ đi theo dưới trướng Lưu tướng quân. Hắn quen thuộc các nàng, sẽ dễ dàng hơn.
Nói chuyện xong, mặc kệ Tiểu Tuyết và Tiểu Cẩn có tiêu hóa hết lời nói của nàng hay không, Tiểu Khuynh vẫn lôi từ trong ba lô ra mấy bộ nam y lấy trong lều của Đại tướng quân, rồi ép các nàng đi thay. Chuyện đã đi đến nước này rồi, vạn bất đắc dĩ, Tiểu Khuynh cũng không còn cách nào khác, chỉ biết là từ lúc này, mục tiêu của nàng là phải giải thoát cho Tiểu Vân, càng sớm càng tốt.