- Trang chủ
- Xuyên Thành Cục Cưng Của Nam Phụ
- Chương 70
Tác giả: Tiểu Hài Ái Cật Đường
Editor: Nozomi
11/10/2020
🍒🍒🍒🍒🍒
Đường Đường cảm thấy có khả năng mình chưa tỉnh ngủ, bằng không mấy ngày trước Minh Thiếu Diễm còn dứt khoát từ chối cô, thậm chí còn ném cô ở phòng một mình thì bây giờ làm sao dám ôm cô?
Đường Đường lại nhắm mắt lại, nửa phút sau hoàn toàn bị Minh Thiếu Diễm làm cho tỉnh ngủ.
Được rồi, lực đạo này chắc chắn không phải nằm mơ.
Minh Thiếu Diễm nhìn cô bằng vẻ mặt ôn nhu Đường Đường chưa từng gặp qua cùng giọng nói ôn nhu mà Đường Đường chưa từng nghe qua hỏi cô, "Sao đột nhiên lại trở về?"
Bởi vì nghe nói anh chuẩn bị tìm thím cho em chứ sao!
Nhưng mà loại cảm giác nhĩ tấn tư ma* này thật sự quá tốt, tốt đến nỗi Đường Đường không nỡ phá hư, cho nên khi Minh Thiếu Diễm hỏi như vậy, Đường Đường cảm thấy mình không nên làm hỏng bầu không khí.
*tai và tóc cọ sát nhau, đề cập đến cảnh thân mật của những người yêu nhau.
Ngón tay nhẹ nhàng trượt trên vai Minh Thiếu Diễm, có chút ngượng ngùng đáp, "Bởi vì nhớ anh"
"Ừ", Minh Thiếu Diễm đáp, sau một lúc lâu lại nói, "Anh cũng nhớ em"
Đường Đường:???!!!
Trời ơi, chuyện gì đã xảy ra, cuối cùng Minh Thiếu Diễm cũng thông suốt rồi sao?
Đầu óc Đường Đường nhất thời trở nên trống rỗng, đột nhiên có chút uất ức, "Cuối cùng cũng chịu thừa nhận thích em rồi sao?"
"Thừa nhận", Minh Thiếu Diễm thở dài, cuối cùng buông cô ra, lần nữa đứng lên, ngoại trừ mái tóc có hơi hỗn độn thì gương mặt không hề có biểu cảm dư thừa, vẫn là vị chủ tịch Thánh Ngu nghiêm túc kia.
Đường Đường ôm chăn ngồi xếp bằng trên giường, lần nữa nhìn căn phòng trang trí lạnh băng này đột nhiên cảm thấy không còn đơn điệu như trước, ánh mắt rơi vào bàn trà nhỏ bên cửa sổ, đột nhiên nhớ tới những bức ảnh lần trước đã nhìn thấy ở đó.
Đôi mắt bất giác cong lên, "Vậy những bức ảnh lần trước ở đâu ra?"
Minh Thiếu Diễm: "...... Tan làm, về nhà đi."
Đã hai mươi mấy sắp ba mươi rồi, sao da mặt vẫn mỏng như vậy chứ?
Có lẽ vì chưa từng yêu.
Tưởng tượng đến điều này, Đường Đường không hề cảm thấy bất mãn, thậm chí còn cho rằng phản ứng của Minh Thiếu Diễm có chút đáng yêu.
Mang giày vào rồi dọn dẹp lại giường trước khi rời khỏi phòng nghỉ, sau khi chờ Minh Thiếu Diễm hoàn thành xong một chút công việc cuối cùng thì đi theo Minh Thiếu Diễm ra khỏi văn phòng.
Lúc xuống thang máy tình cờ gặp Đái Na, Đái Na rất tự nhiên chào hỏi cô, sau đó mới đột nhiên phản ứng lại.
"Sao em lại ở đây? Không phải đang đóng phim sao?"
Đường Đường không báo người đại diện đã trực tiếp chạy về có chút xấu hổ, Minh Thiếu Diễm liếc nhìn Đường Đường, trong mắt mang theo ý cười mà người thường khó có thể nhìn thấy, sau đó giọng điệu bình tĩnh nói, "Là tôi gọi trở về."
"Ồ"
Okay, Đái Na gật gật đầu.
Chị cũng không có ý trách Đường Đường, chỉ có chút kinh ngạc mà thôi, lúc gọi điện hỏi thăm đoàn phim, biểu hiện của Đường Đường bên kia rất tốt hoàn toàn không có gì phải lo lắng, cho nên gần đây Đái Na luôn bận với chuyện của Bách Thần.
Bách Thần sắp sửa phát hành album thứ hai, bận đến tối tăm mặt mày.
Dọc theo đường đi nhờ phúc của Minh Thiếu Diễm mà Đường Đường cũng cảm nhận được ánh mắt thân thiện khác thường của mọi người, khi nhìn thấy chú Lý ở hầm đỗ xe, Đường Đường đột nhiên nhớ đến món quà của mình còn đang trên đường về.
Sau đó nhớ tới lần trước khi Minh Thiếu Diễm rời đi đã nói có quà muốn tặng cô.
Lên xe ngồi xuống, Đường Đường tò mò hỏi Minh Thiếu Diễm, "Chú"
Sau khi gọi xong tiếng chú này, Đường Đường đột nhiên bị nghẽn.
Minh Thiếu Diễm nhìn cô một cái, "Sao vậy?"
Đường Đường chớp chớp mắt nhìn chú Lý đang lái xe trước mặt, nghĩ nghĩ liền nắm lấy cánh tay của Minh Thiếu Diễm kéo hắn xuống một chút, ghé vào bên tai Minh Thiếu Diễm nói nhỏ "Bây giờ lại gọi chú có phải không thích hợp hay không?"
Minh Thiếu Diễm cảm nhận được hơi thở ấm áp bên tai, trong lòng như bị một cọng lông vũ nhẹ nhàng lướt qua.
"... Không có gì không thích hợp", Minh Thiếu Diễm cũng hạ giọng, vừa cúi đầu liền có thể nhìn thấy lông mi dài mảnh của Đường Đường, tựa như chiếc quạt nhỏ làm rung động trái tim hắn.
Không có gì không thích hợp sao? Đường Đường đột nhiên nhớ tới cái gì, hai má đột nhiên nóng lên.
Rõ như ban ngày, cô là một đại cô nương bình thường suy nghĩ cái gì, đều do đống "sách cấm" mà Chanh đã giới thiệu cho cô trước đây, tỷ như nam chính xx bá khí tà mị nắm lấy cằm nữ chính xx nói, "Gọi baba"
Đường Đường:......
Dừng lại, dừng lại, cô là một thiếu nữ rụt rè đó.
À không, phụ nữ trẻ.
Đường Đường khống chế suy nghĩ tựa như con ngựa hoang của mình, cuối cùng dồn sự chú ý vào Minh Thiếu Diễm đang ngồi bên cạnh.
Cho dù đang ngồi trên xe, Minh Thiếu Diễm vẫn duy trì lạnh nhạt và tư thế ngồi không mất khí thế, theo quan sát của Đường Đường đã mười phút Minh Thiếu Diễm không hề thay đổi tư thế, đôi mắt nhìn thẳng về phía trước, Đường Đường vừa xoay người liền nhìn thấy quai hàm hoàn mỹ của Minh Thiếu Diễm.
Đường Đường không bao giờ biết sau khi yêu mình sẽ trở nên như thế này.
Luôn muốn chạm vào.
Đáng tiếc còn chú Lý ở đây, lần đầu tiên Đường Đường cảm thấy chú Lý có chút dư thừa.
Okay, sau khi về nhà ngay cả dì Trình cũng có chút dư thừa.
Đường Đường cảm thấy mình thật quá đáng, dì Trình thấy cô trở về còn kinh hỉ như vậy, nhìn dì Trình vui mừng đi vào phòng bếp, Đường Đường đột nhiên có chút lo lắng.
Trong hơn nửa năm quen biết với dì Trình, Đường Đường đã hiểu tại sao dì Trình lại tốt với cô như vậy.
Mặc dù Minh Thiếu Diễm căm hận anh trai ruột nhưng dì Trình lại xem hai đứa trẻ Minh gia như con ruột của mình, Minh Thiếu Phạn đã chết, con gái Minh Thiếu Phạn liền thay thế địa vị của Minh Thiếu Phạn trong tâm trí dì Trình.
Không biết sau khi dì Trình biết cô không phải là con gái ruột của Minh Thiếu Phạn thì sẽ có phản ứng gì?
Minh Thiếu Diễm từ xa nhìn Đường Đường ngơ ngác đứng ở cửa phòng bếp thì gọi cô một tiếng, Đường Đường quay đầu, Minh Thiếu Diễm vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, "Lại đây"
Đường Đường ngoan ngoãn đi qua.
"Đừng lo lắng", Minh Thiếu Diễm dường như đã nhìn ra được lo lắng của Đường Đường, "Có anh rồi."
Một câu khiến Đường Đường thấy yên tâm, Đường Đường gật gật đầu.
Minh Thiếu Diễm liếc về hướng phòng bếp, nói nhỏ với Đường Đường: "Anh có chuyện muốn nói với em."
Đường Đường nhìn ngón tay của Minh Thiếu Diễm, trong lòng ngứa ngáy, muốn duỗi tay câu lấy ngón tay Minh Thiếu Diễm, Đường Đường nghĩ thế nào liền làm thế nấy, ngón tay Minh Thiếu Diễm dừng một chút nhưng không né tránh, tùy ý để Đường Đường câu lấy ngón út.
Đường Đường đôi mắt cong cong lúc này mới nói, "Có chuyện gì vậy anh?"
Minh Thiếu Diễm đơn giản đem chuyện Nhan Nghiên tới công ty mang theo Bặc Cốc Ngưng cùng với việc xác nhận Bặc Cốc Ngưng và hắn có quan hệ huyết thống nói với Đường Đường, "Cô gái kia đã được anh sắp xếp ở biệt thự Nam Hồ."
Đường Đường cũng không quá kinh ngạc, nhưng nghe tin Bặc Cốc Ngưng trở về, trong lòng cảm thấy chua xót không nói nên lời, ngoéo ngón tay Minh Thiếu Diễm một cái, "Anh có muốn đưa cô ấy về không? "
"Không."
Minh Thiếu Diễm trở tay nắm lấy tay đang lộn xộn của Đường Đường.
"Em biết anh và anh cả tình cảm không sâu, thậm chí anh còn oán hận anh ấy hại chết mẹ, cho nên đối với con gái của anh ấy, anh cũng không hoan nghênh, nếu không phải vì đề phòng chú hai lúc trước anh cũng sẽ không đón em trở về."
Hơn nữa cô gái này là do Nhan Nghiên đưa đến, đối với Minh Thiếu Diễm mà nói chỉ có phiền toái chứ không có gì vui vẻ.
Không, vẫn có niềm vui, rốt cuộc sự xuất hiện của cô ấy đã góp phần tạo nên tình yêu đầu tiên trong đời của hắn.
Đường Đường cảm thấy may mắn là mình đã đủ trưởng thành, nếu cô thật sự là một cô gái mười tám tuổi, nghe những lời này của Minh Thiếu Diễm nói không chừng sẽ khó chịu đến phát khóc.
Bất quá Minh Thiếu Diễm nhanh chóng sửa lại câu nói này, đôi mắt đen như mực nhìn chăm chú vào Đường Đường, giọng nói trầm thấp lại dễ nghe, "Cũng may đã đón em trở về"
"Đúng vậy", Đường Đường gật đầu tán thành, sau đó quay lại nói nhỏ với Minh Thiếu Diễm, "Nếu không bây giờ anh vẫn đang chơi trò độc thân"
Minh Thiếu Diễm:......
Sau khi nói rõ ràng, Đường Đường cũng coi như hiểu rõ "mợ" đáng ngờ mà Thẩm Minh Vũ nói kỳ thật chính là thiên kim thật của Minh gia, Minh Thiếu Diễm đã sắp xếp cho cô ấy ở biệt thự bên kia Nam Hồ, biệt thự đó cũng không được gọi là biệt thư riêng, chẳng qua là một căn nhà trống không dùng đến của Minh gia thôi.
Mà hôm nay thái độ Minh Thiếu Diễm đột nhiên thay đổi 360 độ, thay đổi bất đồng so với lúc trước, hóa ra là do sự xuất hiện của Bặc Cốc Ngưng.
Đường Đường đột nhiên lại muốn trêu chọc Minh Thiếu Diễm, ngón tay cô trong lòng bàn tay Minh Thiếu Diễm ngoéo một cái, "Kỳ thật chứng minh anh và Bặc Cốc Ngưng có quan hệ huyết thống cũng không thể chứng minh chúng ta không có quan hệ huyết thống a, chú, sao lần này anh lại không cẩn thận như vậy?"
Minh Thiếu Diễm dừng một chút, "Sẽ không xảy ra nữa"
"Không nhất định đâu", Đường Đường cười bỡn cợt, "Nói không chừng anh cả của anh ở bên ngoài không chỉ có mỗi một cô con gái riêng đâu, nếu không chúng ta lại làm giám định huyết thống đi."
Minh Thiếu Diễm:......
Đang muốn nói gì đó, dì Trình đột nhiên từ phòng bếp đi ra, hai người nhanh chóng bỏ tay ra, dì Trình hoàn toàn không phát hiện có gì không ổn, tươi cười hỏi hai người, "Hai chú cháu nói gì mà gần sát như vậy, đến quần áo cũng chưa thay."
"Chuyện công việc", Minh Thiếu Diễm từ sofa đứng lên, "Lên thay quần áo đi, đến giờ ăn rồi."
Vì Đường Đường trở về nên dì Trình làm đồ ăn đều là món Đường Đường thích ăn, dì Trình tò mò hỏi Đường Đường đóng phim thế nào, nhưng thật ra là bóng gió hỏi Đường Đường và Mễ Việt thế nào?
Đường Đường thực sự có chút bất đắc dĩ.
Tuy rằng fans cp của bọn họ có khắp nơi trên mạng, nhưng lại không nghĩ đến trong nhà còn có một fan cp lớn tuổi như vậy, cố gắng thông qua quan hệ để ăn đường.
Ban đầu Minh Thiếu Diễm còn có thể đáp lại một hai câu, sau đó im lặng không lên tiếng âm thầm gắp đồ ăn vào chén cho Đường Đường.
"Ăn cơm."
Đường Đường muốn cười, nhưng không dám cười ra tiếng, ồ một tiếng rồi ngoan ngoãn ăn cơm.
Dì Trình đang nói vui vẻ bị Minh Thiếu Diễm ngắt lời thì rất không vui, chuyển đề tài sang Minh Thiếu Diễm, "Chính cháu không yêu đương thì thôi đi, còn không cho cháu gái của cháu yêu, chừng nào cháu mới có thể có một cô bạn gái đáng tin cậy đây? Nếu không thì dì cũng không cần trông cậy vào Đường Đường và Tiểu Mễ..."
Minh Thiếu Diễm ăn xong, đặt đũa xuống rồi bước ra khỏi phòng bếp, "Cháu đã có rồi."
Dì Trình sửng sốt, lúc này mới phản ứng lại lời Minh Thiếu Diễm nói, không thèm hỏi Mễ Việt nữa mà đuổi theo Minh Thiếu Diễm ra ngoài,
"Có cái gì vậy? Chuyện xảy ra khi nào?"
"Gần đây..."
"Vậy khi nào mang về nhà...?"
"Mấy ngày nữa..."
Giọng nói dần trở nên không nghe được, khóe môi Đường Đường vô thức nhếch lên.
Bạn gái của Minh Thiếu Diễm, thật vui!
Bởi vì đề tài bạn gái này mà dì Trình đã quấn lấy Minh Thiếu Diễm hỏi cả đêm, đáng tiếc Minh Thiếu Diễm kín miệng, chỉ cần hắn không muốn nói dì Trình đừng hòng hỏi được, dì Trình thật sự không có cách chỉ có thể chạy tới hỏi Đường Đường.
Đường Đường vừa tắm xong, quấn áo choàng tắm liền bị dì Trình lôi kéo hỏi đông hỏi tây, Đường Đường muốn nói cho dì Trình biết chính là mình nhưng lại không dám, nghĩ nghĩ nói, "Nếu không để cháu đi hỏi một chút?"
Dì Trình thật vui vẻ, "Mau đi mau đi."
Vì thế Đường Đường quang minh chính đại đi.
Gõ cửa phòng Minh Thiếu Diễm, Minh Thiếu Diễm nhìn dáng vẻ quấn áo choàng tắm và mái tóc ướt sũng của cô, thân thể lập tức căng lên, "Sao lại tới đây?"
Đường Đường liếc nhìn lại không phát hiện dì Trình mới kinh ngạc hỏi, "Sao anh lại hỏi như vậy?"
Em không phải bạn gái anh sao? Bạn gái tới tìm anh còn phải có lý do sao?
Nhưng khi nghe thấy tiếng bước chân của dì Trình, Đường Đường vẫn tìm được lý do và nói bằng giọng mà dì Trình có thể nghe được, "Dì Trình nhờ cháu hỏi thăm bạn gái của chú."
Minh Thiếu Diễm:......
Dì Trình xấu hổ cười rồi nhanh chóng đi xuống lầu.
Minh Thiếu Diễm thở dài, cố gắng tránh xa Đường Đường hết mức có thể, "Vào đi."
Minh Thiếu Diễm ấn Đường Đường xuống mép giường, vào phòng tắm cầm máy sấy đi ra, "Đã nói tắm xong nhớ lau khô tóc"
Hắn chưa từng làm những việc này cho người khác, bây giờ giúp Đường Đường sấy tóc thoạt nhìn tay chân có chút vụng về nhưng vẫn rất nghiêm túc, Đường Đường ngẩng đầu là có thể nhìn thấy đôi môi nhợt nhạt của hắn.
Sấy một lúc lâu, Đường Đường không chịu nổi sự yên tĩnh, "Anh đang nghĩ gì vậy?"
Minh Thiếu Diễm hiếm khi nói giỡn với Đường Đường, "Em đoán đi"
"Em không thèm đoán", Đường Đường nói, "Tại sao em phải đoán anh nghĩ cái gì, em chỉ cần biết em nghĩ gì là được rồi."
Minh Thiếu Diễm tắt máy sấy tóc, tòng thiện như lưu* hỏi cô:" Vậy em đang nghĩ gì? "
*tòng thiện như lưu: biết nghe lời phải, biết lắng nghe.
Đường Đường nheo nheo mắt, kéo Minh Thiếu Diễm ngồi xuống, thấp giọng nói, "Chú, em muốn hôn anh."
Minh Thiếu Diễm:......
"Không được."
Đường Đường sửng sốt, hơn nửa ngày mới không thể tưởng tượng mở miệng, "Tại sao?"
Đồng ý yêu nhau là một chuyện, nhưng làm quan hệ tiến thêm một bước lại là một chuyện khác, vất vả lắm mới vứt bỏ được gông xiềng huyết thống, nhưng khi nghĩ đến lúc này Đường Đường mới 18 tuổi.
Đây không phải là phạm tội sao?
Tuy rằng bây giờ đối mặt với cô bạn gái nhỏ đầy cám dỗ của mình, hắn nhẫn nhịn rất gian nan, thậm chí không dám lại gần Đường Đường.
Đôi mắt đen của Minh Thiếu Diễm sâu không thấy đáy, tầm mắt dời khỏi cổ áo choàng tắm của Đường Đường, "Đừng làm loạn, em quá nhỏ."
Đường Đường im lặng nhìn Minh Thiếu Diễm một hồi, sau đó kéo áo choàng tắm cúi đầu nhìn thoáng qua, ra vẻ ngượng ngùng nhỏ giọng nói,
"Đâu có nhỏ đâu..."
Minh Thiếu Diễm:......
Rốt cuộc ai 18 ai 28, ai là nam ai là nữ, Minh Thiếu Diễm cứng đờ quay đầu.
Ngày này thật khó trôi qua.
Tác giả có lời muốn nói: Minh Thiếu Diễm: Em còn nhỏ.
Đường Đường: Nhưng anh đâu có nhỏ.
Minh Thiếu Diễm:...... Tôi nghi ngờ rằng cháu gái tôi đang làm gì đó, nhưng tôi không có bằng chứng.