Tác giả: Lạc Tiểu Phái
Chương 8:
"Cái này, chúng tôi đi trước nhé".
Thẩm Tiện gật đầu nói, xem như chào hỏi Lục Kiến Bạch, đối với nam chủ trong nguyên thư Thẩm Tiện vẫn chưa có ấn tượng gì, dù sao cô cũng sẽ không từ lời nói một phía của nguyên thư mà nhìn nhận, Lục Kiến Bạch làm người như thế nào, vẫn nên để lâu ngày thấy lòng người.
Lâm Thanh Hàn cũng đứng bên cạnh Lục Kiến Bạch, "Ngượng ngùng Lục bác sĩ, chuyện hôm nay là tôi liên lụy anh".
Lục Kiến Bạch lộ ra một tiếng cười thoải mái, mở miệng nói: "Không có gì, những người khác gặp được chuyện như vậy tôi cũng sẽ lại đây trợ giúp, hai người đi đi".
Chờ Lâm Thanh Hàn và Thẩm Tiện đi rồi, khóe môi Lục Kiến Bạch mới hạ xuống, sự việc phát triển cùng tưởng tượng của anh ta không giống nhau, anh ta còn đang muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, kết quả nửa đường xuất hiện vợ trước của Lâm Thanh Hàn làm sự việc phát triển không đúng ý của anh ta, hơn nữa, rõ ràng anh ta nghe nói vợ trước của Lâm Thanh Hàn là thứ cặn bã, sao vừa rồi trông cô ta rất bình thường?
Lục Kiến Bạch từ lúc Lâm Thanh Hàn đến bệnh viện vẫn luôn có hảo cảm với cô ấy, lúc trước ngại việc Lâm Thanh Hàn đã kết hôn, anh ta chỉ có thể làm đồng nghiệp bình thường, thật vất vả chờ đến Lâm Thanh Hàn ly hôn, nhưng Lâm Thanh Hàn cư xử với anh ta vẫn như cũ, là việc công xử theo phép công, tựa hồ cũng không có ý gì khác với anh ta, hơn nữa Lâm Thanh Hàn vẫn không đi tẩy sạch đánh dấu, việc này cũng làm cho trong lòng Lục Kiến Bạch hơi bất an.
Không phải Lâm Thanh Hàn không muốn đi tẩy sạch đánh dấu, mà là tẩy sạch đánh dấu hoàn toàn cần ba mươi nghìn đồng, một là cô không có nhiều tiền như vậy để đi tẩy, hai là trải qua một cuộc hôn nhân với người như Thẩm Tiện, cô cũng không nghĩ kết hôn lần nữa, vì vậy có tẩy sạch đánh dấu hay không đối với cô cũng không quan trọng.
Bên kia, Lâm Thanh Hàn và Thẩm Tiện đi tới chỗ xe máy điện, lúc Lâm Thanh Hàn mở khóa xe, Thẩm Tiện thấy được con số trên đỉnh đầu Lâm Thanh Hàn biến thành -110 không khỏi thở phào trong lòng.
Đúng lúc này, trong đầu Thẩm Tiện vang lên âm thanh máy móc của hệ thống: "Chúc mừng ký chủ giúp nữ chủ giải vây thành công, khen thưởng mười nghìn đồng, hy vọng ký chủ không ngừng cố gắng, sớm ngày sửa lại cốt truyện".
Khóe môi Thẩm Tiện hơi hơi giương lên, đợt này đúng là kiếm lời, vừa tăng giá trị hảo cảm của nữ chủ vừa kiếm được mười nghìn đồng.
Lâm Thanh Hàn đã ngồi lên xe máy điện, quay đầu nhìn Thẩm Tiện: "Đi thôi, ngẩn người làm gì?".
"Đi thôi".
Thẩm Tiện giơ chân ngồi lên ghế sau của xe, hơi xấu hổ đỡ nhẹ bên hông Lâm Thanh Hàn, sợ giá trị hảo cảm bản thân thật vất vả kiếm được lại bị rớt xuống.
Lâm Thanh Hàn thấy cô ngồi ổn, cử động tay, xe máy chạy ra ngoài, chỉ trong chốc lát hai người đã về tới nhà Phương Tĩnh Lan.
Gõ vài cái lên cửa Phương Tĩnh Lan liền mở cửa ra, cười nhìn Lâm Thanh Hàn, đối với đứa con dâu này, Phương Tĩnh Lan luôn cảm thấy gia đình mình thua thiệt cô ấy rất nhiều.
"Về rồi sao, vừa lúc cơm cũng chín, mau đi rửa tay ăn cơm".
Trên mặt Phương Tĩnh Lan tràn đầy ý cười.
"Dạ, mẹ vất vả rồi".
Lâm Thanh Hàn trả lời, tuy rằng ly hôn nhưng cô vẫn luôn không sửa miệng.
Trong lúc mọi người đang nói chuyện, Thẩm Điềm như một viên đạn nhỏ chạy về phía Lâm Thanh Hàn, ôm lấy cô ấy, má lúm đồng tiền nho nhỏ hiện ra cười với Lâm Thanh Hàn.
"Điềm Điềm nhớ mẹ".
Thẩm Điềm dùng giọng nói đáng yêu đặc trưng của trẻ con mà làm nũng với Lâm Thanh Hàn.
Lâm Thanh Hàn cười, bế Thẩm Điềm lên, trong mắt là sự dịu dàng mà Thẩm Tiện chưa bao giờ thấy qua, "Mẹ cũng nhớ Điềm Điềm, có ngoan ngoãn ở nhà chơi với bà nội không".
"Có".
Thẩm Điềm lắc lắc bím tóc nhỏ nói.
"Giỏi quá, vậy mẹ đi rửa tay trước, chút nữa ăn cơm với Điềm Điềm".
Lâm Thanh Hàn để Thẩm Điềm ngồi trên ghế nhỏ, đi vào toilet.
Phương Tĩnh Lan lôi kéo tay Thẩm Tiện, ý bảo cô đi qua một bên nói chuyện: "Chuyện gì xảy ra vậy?"
"Không có việc gì, Lâm Chí Tân lại đến chỗ làm của Thanh Hàn đòi tiền, con đuổi nó đi rồi".
"Con cùng Thanh Hàn, tụi con..." Phương Tĩnh Lan muốn nói lại thôi nhìn nhìn Thẩm Tiện.
"Mẹ, mẹ nghĩ nhiều, con chỉ đi giúp một chút, tụi con không có khả năng".
Dựa vào mấy chuyện trước kia mà nguyên thân làm, Lâm Thanh Hàn không đánh chết cô đã không tệ, sao có thể ở bên nhau, mẹ cô thật là suy nghĩ nhiều, cần nhanh chóng làm cho mẹ từ bỏ ý nghĩ này.
"Được rồi, chuyện của mấy đứa mẹ cũng không quản được, nhưng mà đừng làm ảnh hướng đến đứa nhỏ".
Phương Tĩnh Lan thở dài đi đến phòng bếp bưng thức ăn.
Thẩm Tiện bất đắc dĩ cười cười, đi theo bà xới cơm.
Lâm Thanh Hàn cũng đi vào phụ giúp, chỉ trong chốc lát một bàn đồ ăn được dọn ra đầy đủ.
Thẩm Điềm mở to mắt nhìn cái này một chút nhìn cái kia một chút, lắc lắc bỉm tóc nhỏ, miễn bàn có bao nhiêu vui vẻ, có đứa trẻ nào mà không muốn mẹ và mommy cùng nhau ăn cơm với mình.
Thẩm Tiện gắp cho Điềm Điềm mấy con tôm bóc vỏ, "Điềm Điềm đói bụng rồi phải không, mau ăn đi".
Hàm răng nho nhỏ trăng trắng của Thẩm Điềm cắn một ngụm, "Mommy với mẹ cũng ăn đi".
"Thanh Hàn ăn nhiều một chút, Điềm Điềm cũng vậy".
Nụ cười trên mặt Phương Tĩnh Lan chưa tạm dừng một giây nào.
Chầu cơm này ăn hòa thuận vui vẻ, sau khi ăn xong Thẩm Điềm ở trong phòng khách chơi đùa, Thẩm Tiện thu dọn chén đũa sạch sẽ, chuẩn bị đi vào phòng bếp rửa chén lại bị Phương Tĩnh Lan đẩy đi ra: "Trời tối rồi, con đi đưa Thanh Hàn và Điềm Điềm về, chén để mẹ rửa".
Thẩm Tiện chỉ có thể xoay người trở vè phòng khách, nhìn thấy hai mẹ con đã mặc áo khoác, nói thật thì ban ngày xảy ra chuyện như vậy, Thẩm Tiện luôn cảm thấy Lâm Chí Tân còn muốn làm bậy, có chút không yên tâm hai mẹ con Lâm Thanh Hàn.
"Hay là để tôi đưa hai mẹ con em trở về đi, hơn 8 giờ rồi, tôi sợ lỡ may xảy ra chuyện gì".
Thẩm Tiện nói với Lâm Thanh Hàn.
Lâm Thanh Hàn liếc mắt nhìn Thẩm Tiện một cái, cô đã sớm không còn kinh hoảng như lúc chiều, xảy ra chuyện? Bản thân cô lúc trước gặp bao nhiêu chuyện, Thẩm Tiện một lần cũng không có quan tâm hai mẹ con cô, bây giờ ở đây làm người tốt cái gì? Hay là Thẩm Tiện lại có chiêu trò gì khác?".
"Không cần, tôi với Điềm Điềm quen rồi, việc hôm nay cảm ơn cô, chúng tôi đi trước", Lâm Thanh Hàn bình đạm nói, ánh mắt nhìn Thẩm Tiện không khác gì nhìn người xa lạ.
Thẩm Tiện thấy Lâm Thanh Hàn không cao hứng, cũng biết nguyên thân mang tổn thương đến cho cô ấy, lập tức không miễn cưỡng, "Ừm, vậy lúc về hai người đi chậm một chút".
Xoay người lại sờ sờ bím tóc nhỏ của Thẩm Điềm nói: "Mommy ngày mai lại đi đón con".
"Dạ, tạm biệt mommy, con chào ông nội bà nội".
Chờ Thẩm Điềm chào tạm biệt mọi người xong, Lâm Thanh Hàn nắm tay bé đi về, chẳng qua Thẩm Tiện nhạy bén thấy đỉnh đầu Thẩm Điềm con số đã biến thành 0.
Sau khi dọn dẹp xong, Thẩm Tiện như cũ mở máy tính chú ý thị trường chứng khoán và quỹ thị trường một chút, có mấy cái công ty nhỏ vừa khởi nghiệp thoạt nhìn không tồi, Thẩm Tiện còn rất xem trọng, đáng tiếc trong tay không có tiền để đầu tư, hơn nữa cô còn phải nâng cao giá trị hảo cảm của người nhà, chỉ có thể để từ từ.
Thời điểm Lâm Thanh Hàn và Thẩm Điềm về nhà liền nhìn thấy trước cửa có người đang ngồi, Thẩm Điềm sợ tới mức hốc mắt đỏ lên, "Mẹ, người đó là ai vậy?"..
Chương 9
Người đó đúng là kẻ vừa bị Thẩm Tiện giáo huấn lúc nãy - Lâm Chí Tân, Lâm Thanh Hàn cũng không nghĩ tới em trai cô lại mặt dày mày dạn đi tới đây.
Lâm Chí Tân thông qua ánh đèn mờ nhạt cũng thấy rõ một lớn một nhỏ đi đến, cậu ta cà lơ phất phơ đứng lên, hướng về phía Lâm Thanh Hàn nói: "Chị, sao về trễ như vậy, lại đi nhà của tình nhân nào? Sao còn mang theo đứa nhỏ? Nhỡ để đứa nhỏ nhìn thấy cái không nên thấy ảnh hưởng nó thì sao?".
"Lâm Chí Tân, cậu rửa miệng sạch sẽ cho tôi, trẻ con còn ở đây". Lâm Thanh Hàn thật không nghĩ tới em trai cô sẽ lì đến vậy, lúc trước cũng chỉ là ở ngoài gõ cửa mà thôi, cho nên hiện tại là muốn bao nhiêu tiền? Có đủ kiên nhẫn ngồi chờ ở ngoài cửa.
"Đã biết, đã biết, Điềm Điềm có nhớ cậu hay không? Hình như hơn nửa tháng rồi không thấy Điềm Điềm, rất nhớ Điềm Điềm nha". Lâm Chí Tân muốn sờ mặt Thẩm Điềm, bé sợ tới mức trốn phía sau Lâm Thanh Hàn, nước mắt như mưa mà rơi xuống.
"Hức hức, mẹ, Điềm Điềm sợ, đừng để, đừng để cậu lại đây". Thẩm Điềm lắp bắp vừa khóc ròng vừa nói.
"Lâm Chí Tân, cậu đủ chưa, rốt cuộc có chuyện gì?" Lâm Thanh Hàn đem đứa nhỏ hộ ở phía sau, hốc mắt có hơi đỏ lên.
Lâm Chí Tân vỗ vỗ đất cát dính trên người, quơ đầu cười nói: "Em không có việc gì, không có việc gì em trai không thể lại đây thăm chị gái? Chị không cho em vào nhà? Em chính là em ruột của chị, nếu chị không cho em vào thì hôm nay em sẽ luôn gõ cửa, không chỉ gõ cửa, em còn phải la lên, lại đây lại đây, mọi người đều lại đây nhìn một cái, chị gái không cho em mình vào nhà, này là chuyện gì? Mọi người lại đây phân xử đúng sai giúp tôi".
Lúc này nhà đối diện Lâm Thanh Hàn mở cửa, một phụ nữ trung niên đầu còn đang mang cuốn lô thò nửa mình ra nói: "La hét cái gì, cãi nhau có thể về nhà cãi không, không nhìn coi bây giờ là mấy giờ, đến giờ ngủ của người khác rồi, còn ở hành lang ồn ào cái gì".
"Được rồi, đi vào nhà nói chuyện". Lâm Thanh Hàn một bên ôm Thẩm Điềm con đang nức nở vào lòng, một bên mở cửa, còn để Lâm Chí Tân la hét, chỉ sợ càng nhiều phiền toái cho cô và Điềm Điềm.
Lâm Chí Tân hoàn toàn không cảm thấy cậu ta làm sai, khoanh hai tay cợt nhả nhìn Lâm Thanh Hàn mở cửa, miệng thì không ngưng nói: "Em đã nói rồi, chị có thể không cho em tiến vào nhà sao? Em nói với mẹ cũng là chị bị mắng".
Lâm Thanh Hàn hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Chí Tân, răng rắc một tiếng, cửa nhà mở ra Lâm Thanh Hàn ôm Thẩm Điềm vào nhà, Lâm Chí Tân cũng không coi mình là người ngoài mà theo sát đi vào nhà.
Thẩm Điềm khóc đến mặt mày lấm lem, trước kia bé sợ nhất là bà ngoại với cậu cùng với mommy đến nhà, bởi vì bọn họ cứ đến thì la lối khắp nơi, làm cho mẹ giận đến khóc, bé cũng rất sợ bọn họ, bọn họ luôn trừng mắt với bé, lúc ôm bé lên cũng làm cho bé đau, bé không muốn cậu tới nhà bé.
"Hức hức, không muốn gặp cậu, mẹ, Điềm Điềm sợ". Thẩm Điềm dựa vào lòng Lâm Thanh Hàn, khóc đến cả mặt lắm lem, hơi thở cũng có chút không đều.
Lâm Chí Tân không coi bản thân là người ngoài, không hề để ý Thẩm Điềm bị cậu ta dọa khóc, duỗi tay mở tủ lạnh liền thấy được một túi trái cây to mà Thẩm Tiện mua, mắt của cậu ta rất sắc bén, liếc mắt một cái liền thấy được trong đó có măng cụt là đắt nhất, ngoài chợ bán trên dưới hai mươi đồng một cân, Lâm Chí Tân lập tức đem ra, cà lơ phất phơ ngồi trên sô pha ăn.
Thẩm Điềm vỗn dĩ đang khóc, thấy măng cụt mommy mua cho mình bị cậu ăn mất càng khóc lớn hơn, "Oa oa, mẹ ơi, măng cụt mommy mua cho Điềm Điềm bị cậu ăn rồi, hức hức, Điềm Điềm không còn trăng nhỏ, hức hức".
"Điềm Điềm ngoan, ngày mai mẹ mua lại cho Điềm Điềm, không khóc". Lâm Thanh Hàn tận lực ổn định giọng nói của bản thân, dỗ Thẩm Điềm.
Thuận tiện lạnh giọng nói với Lâm Chí Tân: "Cậu muốn làm cái gì, không phải đầu tháng tôi vừa cho cậu một ngàn sao? Tôi còn phải cho Điềm Điềm đi nhà trẻ, hai mẹ con tôi còn phải sống, thật sự không có tiền để cho cậu, cậu đi đi".
"Sao không có tiền, lúc mẹ đòi tiền chị liền cho, tôi muốn thì chị không có? Tôi nói cho chị biết, hôm nay nếu không lấy được tiền thì chúng ta đều không cần ngủ, con nói đúng không, Điềm Điềm?" Lâm Chí Tân nói xong còn hướng về phía Thẩm Điềm cười đểu.
"Oa oa, Điềm Điềm sợ, mẹ ơi, Điềm Điềm không cần có cậu, cậu xấu". Thân thể nho nhỏ của Thẩm Điềm do sợ hãi mà cuộn trong vào ngực Lâm Thanh Hàn.
"Lâm Chí Tân, cậu muốn làm cái gì? Muốn chơi xấu? Cậu cút đi cho tôi, bây giờ dù cho mẹ nói cái gì tôi cũng sẽ không tiếp tục cho cậu tiền, mấy người khiến tôi quá thất vọng". Lâm Thanh Hàn khóe mắt đỏ hoe nói.
"Chị, tôi nói cho nghe, chị đưa tiền cho tôi sớm một chút là được rồi, không phải chị còn có mấy người tình sao? Chị đi theo bọn họ, làm nũng một chút không phải có tiền ngay sao? Tôi thấy cái anh bác sĩ họ Lục cũng không tệ, chị nắm chắc cơ hội tìm cho tôi một người anh rể nhà có điều kiện, chị xem cái đồ Thẩm Tiện kia, là cái thá gì còn dám đánh tôi?" Lâm Chí Tân vừa ăn măng cụt vừa lẩm bẩm nói.
Lâm Thanh Hàn tức giận, muốn mắng Lâm Chí Tân nhưng con gái còn đang khóc, cô muốn ôm đứa nhỏ vào phòng ngủ trước, bản thân lại nghĩ cách đuổi Lâm Chí Tân sau, cô ôm Thẩm Điềm lên, đi về phía phòng ngủ, Lâm Chí Tân trực tiếp bước đến chặn đường Lâm Thanh Hàn, giọng điệu cợt nhả: "Chị, không phải đã nói là không đưa tiền thì đừng ngủ sao? Chị muốn đi đâu?".
"Lâm Chí Tân, cậu đừng quá đáng, cậu không cút đi tôi liền báo cảnh sát". Lâm Thanh Hàn đỏ hốc mắt, Thẩm Điểm ở trong ngực cô không ngừng thút thít.
"Chị báo đi, cùng lắm cũng chỉ là tranh cãi gia đình, cảnh sát giáo khiển trách một lúc là xong chuyện, chị báo cảnh sát tôi liền gọi cho mẹ, nói cho mẹ biết chị gọi cảnh sát bắt tôi, chị ở đây không ai quản, không đàng hoàng, còn cùng Thẩm Tiện chơi trò mập mờ. Chị cũng biết mẹ thương tôi nhất, chị đoán mẹ sẽ làm gì?" Lâm Chí Tân đóng cửa phòng ngủ không cho Lâm Thanh Hàn vào.
Lâm Thanh Hàn đành phải đi đến sô pha, để Thẩm Điềm ngồi trên sô pha dỗ, lúc này cô đã bị Lâm Chí Tân làm cho mệt mỏi, nhớ tới Thẩm Tiện nói với mình vào buổi sáng, Lâm Thanh Hàn yên lặng mở điện thoại gọi cho Thẩm Tiện, thấy Thẩm Tiện bắt máy liền nói với Lâm Chí Tân: "Lâm Chí Tân, cậu không lấy được tiền thì không chịu đi đúng không".
"Chị, sao có thể nói như vậy, đều là người một nhà, chị giúp em một chút cũng là chuyện thường, lần này kỳ thật cũng không nhiều lắm, chỉ ba mươi nghìn thôi, em biết chị có mà". Lâm Chí Tân ngồi trên sô pha tiếp tục ăn trái cây, vừa ăn vừa nói: "Nói cách khác, chúng ta ở đây phân cao thấp, xem ai chịu không nổi, dù sao em thường xuyên không ngủ buổi tối, cũng không biết Điềm Điềm có chịu nổi không?".
Bên kia điện thoại, Thẩm Tiện hỏi nửa ngày cũng không có ai trả lời, liền nghe được giọng Lâm Chí Tân nhao nhao đòi tiền, suy nghĩ một chút, giờ này Lâm Chí Tân hẳn là ở trong nhà Lâm Thanh Hàn, Thẩm Tiện gắt gao nhíu mày, lập tức thay quần áo, ra phòng khách chào Phương Tĩnh Lan rồi vội vã ra khỏi nhà.