- Trang chủ
- Xuyên Về Cổ Đại
- Chương 14
Tác giả: Kim Tho
Sáng hôm sau nó cưởingựa đến Phượng Hoàng để tham gia Tỷ võ nó không xho tiểu thuý,tiểu hương theo vì sợ nhiều người phiền phức.
Nhỏ bị nó bỏ rơi thì buồn chán dắt hai nha đầu đi đến sườn núi bên cạnh hít thở không khí sẳn tiện tìm một số độc dược chế thuốc cho nó,vừ đên nơi nhỏ cảm nhận được không khí trong lành nơi đây phong cảnh lại rất thơ mộng bất chợt hứng thú ngâm một câu thơ.(giả bộ ra oai vậy mà chỉ mà biết thơ văn gì xem phim nhớ được câu thơ hoho...Tiểu Lam: kệ ta muốn chết...t/g:chạy nhanh...)
Tôi biết trần gian một giấc mơ
Mà vẫn tranh giành đến xác xơ.
Cố vớt trăng vàng trên bến mộng
Mấy độ trầm luân… tiếp dại khờ
-oa,tỷ tỷ câu thơ rất hay.
Nhỏ hắc mặt lên nhìn tiểu Hương.''Tỷ mà muội thấy tỷ lợi hại hông,ta làm thơ đâu tệ.'' chợt có tiếng nói.
-Thơ rất hay,tiếg nói làm nhỏ giật bắn mình quay lại thì gặp khuôn mặt quen thuộc.
-Là huynh,chúng ta có duyên thật.
Hắn nhìn nhỏ cười ôn nhu.''Nàng thích ngâm thơ.''
-Ân,không có chỉ là thấy khung cảnh đẹp rất hợp với câu thơ ta thích.
Hắn cười nhẹ nhàng như gió xuân nhìn nhỏ,làm cho Nguyệt Lam tỷ tỷ nhà ta đơ người,hắn nhìn vẻ mặt đó của nhỏ thì thích thú trêu trọc.
-Ta đẹp lắm sao.
-Ân,đúng vậy đúng là hại nước hại dân nga,ta rất ghen tỵ nhỏ lấy lại tinh thần chu mỏ ghen tỵ nói.
Vâng tới lược Hàn Phong ca chúg ta đứng hình,nội tâm bắn loạn muốn nựng khuôn mặt đáng yêu đó nhưng lại không thể,cười nhạt xua đi suy nghỉ,hai người nói chuyện rất hợp y như quen biết lâu rồi,đang nói chuyện chợt tiểu Thuý la lên.
-Tỷ tỷ ở đây có người bị thương.
Nhỏ và Tiểu Hương đến xem thử phát hiện người trước mặt vô cùng tuấn mỹ nha nhưng có đều không bằng Hàn Phong,ác thật không ngờ nam nhân thời cổ tại toàn soái ca đẹp gê gớm chứ không phải đẹp thường,quan sát thấy hắn bị thương rất nặng.
-Ta thấy hắn bị thương rất nặng phải nhanh đưa hắn đi tìm đại phu.
Nhỏ vừa dứt câu Tiểu Hương lại xách hắn lên vác lên vai nó mở to mắt há hốc mồn nói lắp bắp.
-Tiểu...tiểu...Thuý đây là Tiểu Hương của chúng ta,nhỏ quay sang lay lay Tiểu Thuý nói nhưng Tiểu Tuý kế bên củg như nó mở to mắt, miệng mở to hết cở vô cùg ngạc nhiên,nó hỏi không có kết quả nói thêm.
-Ô mai gót, trời ơi sai quá sai,Tiểu Hương mụi quá sai.
Thấy mọi người ngạc nhiên Tiểu Hương bồi thêm câu''Ân,Tại hắn quá nặng.''
(À nặng mà chị vác người ta đi te te vậy ó) nhỏ thấy nàng vác hắn đi thì quay sang Hàn Phong ca nói cáo từ đi theo nàng kéo Tiểu Thuý đang bị Đơ người kia đi theo.
Hắn quan sát nhỏ nảy giời thấy nhỏ cử sự như trẻ con rất đáng yêu,cong môi cười ma mị.''Nàng là của ta''( Ô công bố chủ quyền luôn) rồi thi truyễn khinh công đi mất.
-Tiểu Hương đợi ta nó đuổi theo Tiểu Hương.
-......tua......tua.....tua...
Tên nam nhân kia được đưa đến đại phu,đại phu nói hắn cần phải chăm sóc cẩn thận xem có sốt hay không nếu đến sáng không có triệu chứng gì thì an toàn,Tiểu Hương nói để nàng chăm sóc nên nhỏ và Tiểu Thuý đi nghỉ trước.
Sáng hôm sao hắn tỉnh dậy thấy có người gục đầu kế bên thì gượng dậy,Tiểu Hương nghe tiếng động thức dậy.
-Ngươi tỉnh rồi.
-Đây là đâu.
-Đây là khách điếm,hôm qua ta và tiểu thư đi dạo gặp ngươi bị thương nên ra tay cứu giúp nàng vừa nói vừa đỡ hắn ngồi dậy.
-Đa tạ ơn cứu mạng xin hỏi cô nương cao danh quý tánḥ.
-Ta tên Tiểu hương,sao ngươi lại bị thương nặng vậy.
-Nếu ta nói với cô nương ta là Hái hoa tặc đang hành sự bị người ta đánh lén thì sao,hắn chợt hối hận tại sao lại nói thân phận cho nàng biết,rất nhiều ghét hắn như vậy, muốn lấy mạng hắn đặc biệt là các tiểu cô nương,hắn là người thích trêu hoa ghẹo nguyệt nhưng lại rất chuẩn mực với nhửg cô nương nhà lành nhưng các cô nương nghe danh hắn đều sợ và câm hận.
Tiểu Hương mắt sáng rực nhìn hắn''Oa,thật huynh là hái hoa tặc
Công tử không,ta rất ngưỡng mộ huynh đó,một người chuyên trừng trị nử nhi hiểm độc,cướp của giàu giúp kẻ nghèo.''
Hắn kinh ngạc có một vị cô nương lại ngưởng mộ hắn ư,không ghét hắn, không câm hận hắn sao,ánh mắt không tin nhìn nàng.
-Ta rất muốn gặp mặt huynh,ta rất ngưởng mộ huynh,huynh cho ta xin chử kí nha nha ánh mắt lấp lánh nhìn hắn.
Hắn thấy nàng như vậy chợt bị trúng tiếng sét ái tình Ôn nhu đồng ý,nàng không nhận ra đều đó vui vẽ chạy đi lấy giấy bút,mở cửa chạy nhanh ra ngoài chạy ngang nhỏ,nhỏ chưa kịp kêu nàng thi nàng mất tâm.
Nhỏ suy nghỉ hắn làm gì Tiểu Hương nên nàng mới chạy nhanh như vậy,hùng hổ bước vô chóng nạnh.
-Cái tên kia ngươi làm gì Tiểu Hương,người có biết mụi ấy đưa ngươi về đây,thức suốt đêm để chăm sóc ngươi không hả.
-Đúng rồi đó đồ vong ơn bội nghĩa,ta nói ngươi biết ta đi tìm tiểu hương nàng ấy bị gì thì ta giết ngươi Tiểu Thuý phụ hoạ thêm.
Hắn đang không biết giải thích thế nào thì tiểu Hương cầm giấy bút đến.
-Tiểu thư có chuyện gì sao nàng nhìn nhỏ đang tức giận thì lại gần hỏi chuyện.
-Tiểu Hương hắn ta có ăn hiếp mụi,mụi nói ta biết ta chừng trị hắn cho mụi.
-Ân,đâu có tỷ tỷ người không thể tin được đâu huynh ấy là Hái hoa Tặc lừng danh đó,nhỏ và Tiểu thuý cùng la lớn.
-Hái Hoa Tặc...
-Dạ đúng vậy a. Tiểu Hương hứng khởi nói.
-Là ai tỷ/ta không biết, nhỏ và Tiểu thuý đồng loạt nói
(Ô mô bótay vr hai chị luôn không biết còn la lớn)Tiểu Hương bótay với họ giải thích cho họ nghe hai người họ nghe xong mắt sáng trưng.
-Oa,lợi hại,lợi hại, Hắn thấy mấy vị cô nương này rất thú vị có thể kết giao bằng hửu, lại nợ họ một mạng,hắn là người có ân báo ân nên nhất định sao này cần gì sẽ giúp đỡ(chứ hk phải huynh thích Tiểu Hương nhà ta nên mới vậy ă)
Họ nói chuyện với hắn một chút rồi ra ngoài để lại không gian riêng cho hắn nghỉ ngơi.
Không ngờ ý trời đã định,xem ra ta không thể tham gia trận tỷ võ,nhờ vào hai người vậy,hắn nhắm mắt nghỉ ngơi.Vết thương hắn ít nhất cũng một tuần mới có thể sử dụng nội công nên hắn đành không tham gia vậy.
.........Tua....tua..tua..........
Nó đến Phượng Hoàng đưa thiệp mời rồi cất bước vào trong,nơi này cách xa kinh thành,nhìn có vẻ y như một sơn trại,có rất nhiều người đến tham gia,trên võ đài có hai người nó nhìn họ đoán được là người đứng đầu nơi này họ chắc họ là Hắc Diệp Bạch Diệp mà Bích Ngọc tỷ tỷ nói với nó. Họ đang kiểm tra võ đài và chuẩn bị đọc quy luật cuộc thi.
Tất cả người Bang họ đều che mặt,nếu để ý kĩ trên tay họ đều có dấu ấn Phượng Hoàng trên tay,nhưng màu lại khác nhau nó đoán là để phân cấp bật,rất hợp ý nó,đang thầm quan xát chợt nó không để ý đụng trúng một tên bậm trợn.
-Tên tiểu tử giám đụng trúng gia gia ngươi có biết ta là ai không. Hắn hung hăng nhìn nó nói như hăm doạ.
-Xin hỏi cát hạ cao danh quý,tiểu nhân đắc tội, ngoài mặt giả bộ sợ hãi nhưng trong lời nói của nó không hề sợ hãi,lại có chút khinh thường,người không tin ý không nhận ra được nhưng Hắc Diệp và Bạch Diêp thấy rỏ,nhìn nó thích thú.
Bọn người kia nghe nó nhận tội sợ hãi thì hắc mặt hênh ngang xưng danh.''Ta chính là Nhất Tẩu là người bang Hắc Long''.
Mọi người kinh hãi không phải bang Hắc Long đứng thứ nhất trong kinh thành sao,bang sát thủ bật nhất nghe tên thôi đã sợ chết khiếp,ai cũng sợ hãi né sang một bên sợ liên luỵ.
-Ồ,Nhất Tẩu Hắc Long Bang thật tiết ta chưa nghe,nó khinh thườg nói.
-Ngươi dám coi thườg Hắc Long Bang chúng ta,ngươi có biết chỉ cần một ngón tay của thủ lĩnh ta có thể đè chết người không.
-Haha, vậy để ta chờ xem tủ lĩnh ngươi có bản lĩnh đụng tới một sợ tóc ta không đã,hắn nghe nó nói tức giận.
-Được lắm ngươi dám khinh thường Bang ta người chết chắc,người đâu xong lên.
Nó đứng im không động đậy nhếch môi cười,đang định ra tay thì.....