- Trang chủ
- Xuyên Về Tn80 Gả Cho Chủ Trại Heo Trở Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Nuôi Con
- Chương 185: C185: Cầu Cứu
Tác giả: Sai Sai Hàn
Sau khi bị bắt với bằng chứng không thể chối cãi, Lâm Tư Tư đã được đưa về Cục cảnh sát để hợp tác điều tra.
Vào ngày cưới, cô dâu bị cảnh sát bắt giữ.
Cả nhà họ Phó và họ Tư đều bị ô nhục.
Nhìn thấy con gái mình bị bắt đi, mẹ Tư trợn tròn mắt, suýt chút nữa ngất đi vì tức giận.
Từ khoé mắt, bà chú ý tới Tư Niệm và Chu Việt Thâm, bà lảo đảo tiến lên, nắm lấy tay Tư Niệm,
"Niệm Niệm, mẹ thật sự không biết chuyện này, mẹ biết Tư Tư đã làm sai, mẹ thay nó xin lỗi con."
Thay mặt, bà ta... lần này hãy để cô ta tự chịu trách nhiệm đi!
Nói như vậy, Trương Thuý Mai cũng không phải là một kẻ ngốc.
Mặc dù rất tức giận, nhưng Lâm Tư Tư dù sao cũng là con gái của bà, vì vậy không thể để nó bị cảnh sát bắt đi.
Bà ta cũng coi thường những thứ như trộm cắp và cảm thấy điều đó thật đáng xấu hổ.
Nhưng họ nợ Lâm Tư Tư hơn mười năm, để cô ta ở nông thôn lâu mới sinh tính tình như vậy, làm sao có tư cách trách cô ta?
Mặc dù biết điều này là không công bằng với Tư Niệm.
Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, cô đã sống một cuộc sống tốt đẹp trong gia đình họ Tư hơn mười năm.
Trong mười năm qua, họ đã phải không tiêu cho cô ấy hơn 3.000 tệ sao?
Cứ coi đó như một sự bù đắp, vì dù sao thì cô cũng đang sống một cuộc sống tốt đẹp và họ không làm hại cô.
Tư Niệm nhìn Trương Thuý Mai, bà ta buồn bã khóc lóc, nhưng Tư Niệm không có bất kỳ sự đồng cảm nào.
Ép cô về quê kết hôn càng chứng minh, Lâm Tư Tư rõ ràng đã lấy trộm 3.000 tệ chỉ để gài bẫy cô và muốn cô kết hôn thay.
Mặc dù cô không hiểu tại sao một cô gái mười tám tuổi lại có âm mưu khủng khiếp như vậy, nhưng với tư cách là nạn nhân, cô không thể để Lâm Tư Tư dễ dàng thoát được!
Cô mở to mắt, không thể tin nhìn Trương Thuý Mai, giống như bị kinh ngạc lùi lại hai bước: "Dì à, dù sao cháu cũng gọi dì là mẹ hơn mười năm rồi, cũng coi như con gái của dì, mắc dù con không phải con ruột nhưng con xem dì giống mẹ ruột của mình, Lâm Tư Tư trộm 3.000 tệ, ép cháu về quê cưới chồng thay cô ấy, mất đi tất cả, dì cầu xin con buông tha cô ấy, vây ai buông tha con?"
"Khi Lâm Tư Tư bị vạch trần, cô ấy vẫn buộc tội con gài bẫy cô ấy. Khi mọi người đổ lỗi cho cho là thủ phạm, dì có bao giờ nghĩ đến cảm giác của con không?"
Nghe đến đây, khuôn mặt của Trương Thuý Mai tái xanh khi nghĩ đến vừa rồi họ đã đổ lỗi cho Tư Niệm một cách bừa bãi.
Bà ta còn chưa kịp nói, Tư Niệm đã xoay người, vùi vào trong lòng Chu Việt Thâm, như thể cô rất đau lòng vì nhà họ Tư.
Trương Thuý Mai nghẹn ngào.
Bà còn chưa kịp nói, sao lại thế này?
Trương Thuý Mai không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tập trung vào Chu Việt Thâm.
Tuy nhiên, không khỏi rùng mình khi nhìn thấy đôi mắt thâm trầm hơn trước.
"Con gái, con rể... Tư Tư..."
Chu Việt Thâm lạnh lùng cắt ngang lời cô, cúi đầu nhìn Tư Niệm trong lòng, giọng nói cực kỳ lạnh lùng: "Chuyện này tôi đã giao cho cục cảnh sát điều tra, nếu bà có vấn đề gì thì cứ liên hệ cảnh sát."
Trường hợp của Lâm Tư Tư không khó, chỉ cần trả lại 3.000 tệ.
Theo mối quan hệ của Tư gia, Lâm Tư Tư chắc chắn sẽ không bị tống vào tù.
Nhưng cái tội ăn trộm cũng đủ khiến cô không thể trở mình.
Một nhóm người rời đi.
Người nhà họ Tư mặt đỏ bừng, không còn mặt mũi nào ngăn cản.
**
Tư Niệm và Chu Việt Thâm không rời đi ngay lập tức.
Thay vào đó, anh đến bệnh viện.
Tư Niệm cảm thấy rằng Dao Dao chậm nói cần phải được kiểm tra.
Dù sao, họ đã đến thành phố.
Trong tiểu thuyết, đứa trẻ mắc chứng rối loạn giao tiếp.
Họ có thể gọi cô bé là ngu ngốc, nhưng cô lại vô cùng thông minh, biết hành động theo sắc mặt của người lớn, cư xử tốt và ngoan ngoãn.
Nhưng rất chậm học nói.
Cho dù Tư Niệm không có việc gì sẽ dạy cô bé, cũng không có bao nhiêu tác dụng.
Học được rất ít từ vựng.
Điều này rõ ràng là không bình thường đối với một đứa trẻ năm tới sẽ lên ba tuổi.
Sau khi Tư Niệm nói với Chu Việt Thâm về điều này, người đàn ông cũng chú ý đến.
Cô bé lần đầu tiên đến bệnh viện nhưng không hề sợ hãi.
Thay vào đó, tiếng trẻ con khóc xung quanh thu hút cô bé tò mò nhìn trái nhìn phải.
Có lẽ vì chưa từng thấy nhiều trẻ con như vậy, cô nhóc có chút kích động.
Kiểm tra thì rắc rối hơn, dù sao thì thời đại bây giờ đã lạc hậu.
Chu Việt Thâm và Tư Niệm đã bận rộn cả buổi chiều với việc lấy máu.
Cô nhóc bị kim đâm đau đến cau mày, vừa định khóc thì miệng đã bị bẹp.
Một giây sau, Tư Niệm nhét vào miệng cô bé một viên kẹo bơ cứng hình con thỏ trắng.
Dao Dao ngay lập tức bị phân tâm và bắt đầu cắn viên kẹo.
Chu Việt Thâm nhìn vào Tư Niệm thật sâu, không khỏi khen ngợi.
Tuy không nhiều tuổi nhưng cô rất có kinh nghiệm chăm con.
Kết quả kiểm tra sẽ có vào ngày hôm sau.
Trời đã khuya, cả hai ở lại qua đêm tại trung tâm y tế.
Chạy đi chạy lại trong thành phố thì phiền phức quá.
Sáng sớm hôm sau, Chu Việt Thâm ra ngoài mua bữa sáng cho hai người.
Ánh nắng ban mai chói chang, xuyên qua cửa sổ chiếu vào, chiếu vào khuôn mặt tuyết trắng của Tư Niệm, làm người ta chói mắt.
Cô đứng bên giường mặc quần áo cho Dao Dao.
Ngay khi cô ôm đứa trẻ đi ra ngoài, Đội trưởng Lý và những người khác từ Cục cảnh sát đã đến.
Họ đến để lấy lời khai.
Rốt cuộc, cuộc trò chuyện giữa Tư Niệm và Lưu Đông Đông trước đó có thể được sử dụng làm bằng chứng .
Tư Niệm phối hợp điều tra, cô cũng không nói dối với cảnh sát.
Cô không hại người khác, nhưng không có nghĩa là cô có thể dung thứ cho người khác hại mình.
Lâm Tư Tư xứng đáng bọ như vậy, Tư Niệm không cảm thấy tiếc cho cô ta chút nào.
"Ở đây chúng tôi không có yêu cầu gì khác, muốn phán thế nào cũng được, nhưng 3.000 tệ phải trả lại, còn có tiền bồi thường..."
"Cha mẹ ruột của tôi rất tốt với Lâm Tư Tư. Mặc dù nhà họ Lâm nghèo nhưng họ chưa bao giờ đối xử tệ với cô ấy. Cô ấy làm tổn thương tôi chính là làm hại tôi, nhưng cô ấy cũng làm tổn thương cha mẹ ruột của tôi, những người đã nuôi nấng cô ấy mười tám năm. Lâm gia đã phải chịu biết bao nhục nhã và chịu đựng biết bao đau khổ chỉ vì 3.000 tệ, họ đã phải chịu đựng quá nhiều rồi! Chuyện này không thể bỏ qua được!"
Trên thực tế, vấn đề này chắc chắn có thể được hoà giải riêng tư.
Nhà họ Tư không muốn Lâm Tư Tư phải ngồi tù chứ đừng nói là làm lớn chuyện.
Văn phòng cảnh sát sẽ đến gặp Tư Niệm và Chu Việt Thâm để liên lạc.
Chu Việt Thâm không ở đây, tất nhiên họ tìm cô.
Dù sao thì cô và Chu Duyệt Thâm đã kết hôn, hiện tại bọn họ đã có tiếng nói nhất định.
Đêm qua, Lâm Tư Tư đã khóc lóc trong văn phòng, nói rằng cô ta chỉ bốc đồng, cảm thấy rằng mình nên sống một cuộc sống giàu có lại bị người khác thay thế, vì vậy cô ta đã bốc đồng lấy tiền, trả thù Tư Niệm, cô ta chủ động xin lỗi , bày tỏ hợp tác điều tra và bồi thường, chỉ cầu bên kia có thể tha thứ cho cô ấy.
Mọi người vẫn cảm thấy cô ta khá đáng thương, tuy số phận của cô ta, không ai có thể làm gì hơn nhưng Lâm Tư Tư quả thực rất đáng thương, đang sống cuộc sống của tiểu thư nhà giàu nhưng vì ôm nhầm người nên phải về sống ở nông thôn.
Bây giờ cô ta làm sai và đã chủ động nhận lỗi, cảnh sát đương nhiên không thể nói gì.
Tuy nhiên, sau khi nghe bản ghi chép của Tư Niệm, họ không thể không nói nên lời.
Lâm Tư Tư không bao giờ đề cập đến gia đình họ Lâm trong toàn bộ quá trình, cô ấy chỉ quan tâm đ ến bản thân mình.
Nhưng Tư Niệm đang tìm kiếm công lý cho gia đình mình, cô mới về nhà không lâu nhưng luôn nghĩ đến việc lên tiếng vì gia đình mình, nhưng Lâm Tư Tư, người đã được nuôi dạy mười tám năm, nuôi chó cũng phải có tình cảm, nhưng cô ta làm hại Tư Niệm vì sự ích kỷ của bản thân cũng không sao, ngay cả cha mẹ nuôi đã nuôi nấng cô ta cũng phải chịu khổ sở như vậy, đến bây giờ cô ta còn mặt mũi nào khóc lóc tủi thân.
Thật là một con sói mắt trắng!
Bọn họ đều là cảnh sát, đều suy tính cẩn thận, Lâm Tư Tư tuy nói đã ở quê hơn mười năm, nhưng ngoại trừ nước da hơi đen một chút, nhìn qua cũng không giống người sống vất vả.
Thậm chí trên bàn tay không có một vết chai.
Nếu đúng như những gì cô ta nói, cô ta thực sự sống cuộc sống vất vả ở nông thôn hơn mười năm thì mọi chuyện đã không như thế này.
Làm một chút việc đồng áng sẽ khiến da cô ấy sần sùi, nhưng Lâm Tư Tư hoàn toàn không có những dấu vết này.
Cô ta về thị trấn không lâu là không thể chăm sóc lại được, không thể nào.
Hơn nữa, theo điều tra trước đây của họ, điều kiện gia đình của nhà họ Lâm rất kém, để đưa Lâm Tư Tư đến trường, ngay cả hai đứa con trai cũng không đến trường cho đến khi chúng gần mười tuổi.
Vất vả cho cô ta học cấp ba, là nữ sinh duy nhất trong làng đã học hết cấp ba.
Họ đã thấy một người vô tâm nhưng chưa bao giờ thấy một người vô tâm như vậy.
Họ tưởng cô ta đã biết mình sai rồi, nhưng giờ mới nhận ra rằng tất cả chỉ là giả vờ để thoát tội.
Cô ta tuổi còn trẻ đã có ác tâm, còn dám cả gan trộm đi số tiền khổng lồ 3.000 tệ, thậm chí nói dối mà không thay đổi sắc mặt.
Loại người như vậy phải bị đi tù cải tạo một thời gian!
Những người từ Cục cảnh sát nhanh chóng rời đi.
Không lâu sau, Tư gia nhận được tin Lâm Tư Tư đang bị giam giữ, bởi vì cảnh sát cảm thấy tình hình của Lâm Tư Tư quá tồi tệ và cô ấy phải bị trừng phạt nghiêm khắc, hơn nữa, nạn nhân không muốn giả quyết riêng nên Lâm Tư Tư phải chịu trả giá.
Khi Tư gia biết rằng con gái họ đang bị gia giữ, họ hoàn toàn chết lặng.
Tuy nhiên, đây không phải là điều họ lo lắng bây giờ, bởi vì đối với Chu Việt Thâm, khoản bồi thường 3.000 tệ vẫn cần Tư gia của họ chi trả.
Lâm Tư Tư lo lắng rằng số tiền này sẽ bị phát hiện nên đã lén tiêu hết số tiền này
Nhà họ Tư tuy bề ngoài có vẻ đẹp đẽ, nhưng thực chất họ vừa mạnh mẽ bên ngoài, vừa hèn nhát bên trong.
Tiệc cưới này gần như tiêu sạch tiền bạc của gia đình, họ một lòng nghĩ đến việc tổ chức một đám cưới hoành tráng cho con gái, với đồ uống ngon nhất.
Thậm chí để làm được điều này, cha Tư đã vay mượn một số tiền từ người thân và bạn bè.
Họ đều hứa sẽ trả lại tiền sau bữa tiệc.
Tuy nhiên, sự cố đã xảy ra.
Nhà họ Tư xấu hổ, hiện tại đã nổi danh khắp quân khu.
Người thân và bạn bè không muốn dính líu đến họ, hiện tại họ còn đòi nợ.
Trước khi Cha Tư trả xong tiền, cảnh sát đã đưa ra một thông báo.
Khi nào họ nhận 3.000 tệ, thì bên Lâm Tư Tư sẽ được thả.
Trương Thuý Mai không muốn con gái mình phải ngồi tù nhưng lại không còn mặt mũi nào đến gặp Tư Niệm nên đành phải nhờ gia đình Phó giúp đỡ.
Gia đình Phó không muốn quan tâm đ ến vấn đề này.
Họ cũng vì Lâm Tư Tư mà mất mặt, mấy ngày nay trông họ không được tốt.
Tuy nhiên, vấn đề bây giờ là Lâm Tư Tư và Phó Dạng đã đăng ký kết hôn, cả hai người họ đã nhận được giấy chứng nhận kết hôn.
Mọi người trong quân khu đều biết về cuộc hôn nhân của họ.
Lúc này Lâm Tư Tư đã xảy ra chuyện, mặc dù cô ta xứng đáng với những gì đã làm, nhưng thực chất đó là con dâu của nhà họ Phó.
Nếu cô ta thực sự bị tống vào tù, sau này Phó gia biết nhìn người khác như thế nào.
Vì vậy, cho dù có khó chịu đến đâu, họ cũng không thể ngồi yên.
Bà Trịnh cảm thấy Tư Niệm là mấu chốt của vấn đề này.
Nghe nói cô vẫn chưa rời đi, bà vội dẫn con gái đi tìm người trước.
Tất nhiên, Phó Thiên Thiên không đi thuyết phục Tư Niệm, mà là đi xem kịch.
Cô ấy không quan tâm Lâm Tư Tư có vào tù hay không.
Khi điều này xảy ra, Phó Thiên Thiên cũng vô cùng sốc.
Cô cũng cảm thấy không cam lòng thay cho Tư Niệm, cảm thấy cô thật đáng thương khi bị Lâm Tư Tư bắt nạt như thế này!
Đó là điều không thể tha thứ.
Nhưng mặt khác, sự việc này đã ảnh hưởng rất lớn đến gia đình cô, thậm chí chính bản thân cô cũng bị chê cười.
Chưa kể đến anh trai, bố mẹ cô.
Mặc dù đôi khi Phó Thiên Thiên cảm thấy rằng anh trai cô thật bệnh hoạn và tự luyến.
Nhưng gia đình rất yêu thương cô ấy, anh trai cô ấy đã trở thành trò cười trong quân khu, vì vậy cô ấy không thể ngồi yên.
Lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là da thịt, cô ấy không biết phải làm gì.
Tư Niệm thấy hai mẹ con xuất hiện trong bệnh viện, nhìn vẻ mặt xấu hổ của họ, cô biết tại sao họ lại đến.
Cô không lo lắng về điều đó.
Nhưng bà Trịnh đã không có cơ hội để thuyết phục cô ấy.
Mặc dù trong ký ức, mẹ Phó Dạng đối với cô rất tốt.
Bà ấy là một người phụ nữ rất dịu dàng.
Nhưng phải nói cách bà nhìn con dâu thực sự không được tốt cho lắm.
Cũng chính vì quá muốn con trai kết hôn mà đã gặp rắc rối với Lâm Tư Tư.
Hoàn toàn không cho đối phương cơ hội thuyết phục, cô chủ động tiến lên, nắm lấy tay mẹ Phó, hai mắt đỏ hoe vì bất bình, nói Lâm Tư Tư sao có thể làm như vậy, huống hồ là hại chính mình, còn hại bố mẹ nuôi, hại bố mẹ ruột ở quê, cha cháu xấu mặt vì chuyện đó, mẹ thì đổ bệnh, anh trai phải gồng gánh cả nhà, một ngày làm mười tám công việc để trả nợ tiền, hai đứa em tội nghiệp bị bỏ mặc...
Bà Trịnh bị cho là một đầu hai đuôi, bà ấy xấu hổ đến mức không thể thốt ra lời thuyết phục nào, nhưng cuối cùng bà ấy vẫn an ủi cô rồi bực bội bỏ đi.
Phó Thiên Thiên bí mật giơ ngón tay cái lên.
Mẹ Phó không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đến gặp Cục trưởng Phó.
Tư gia không còn cách nào khác ngoài việc cầu xin Phó Dạng với khuôn mặt xấu hổ.
Người chịu tổn thất nặng nề nhất sau sự việc này không chỉ có Lâm Tư Tư mà Phó Dạng cũng bị ảnh hưởng rất nhiều.
Lúc này, hai vợ chồng sợ hãi khi nhìn thấy Phó Dạng, người con rể giàu có.
Nhưng không có cách nào, Phó Dạng là hy vọng cuối cùng của họ.
Từ quan điểm của họ, Tư Niệm chắc chắn vẫn còn tình cảm với Phó Dạng.
Hơn nữa, Tư Niệm từ nhỏ đã luôn nghe theo lời Phó Dạng, mặc kệ xảy ra chuyện lớn như thế nào, chỉ cần Phó Dạng mở lời, cô nhất định sẽ tha thứ.
Tư Niệm đang ăn bữa sáng do Chu Việt Thâm mua cùng Dao Dao, người đàn ông đang bận xếp hàng lấy kết quả sau khi mua bữa sáng.
Đối với hai đứa trẻ trong gia đình, Chu Việt Thâm đã gọi điện để nhờ người chăm sóc chúng.
Dao Dao ngồi ở mép giường, đung đưa hai cái chân nhỏ, trong tay nhỏ bé cầm một cái bánh bao lớn, từng ngụm nhỏ ăn.
Tư Niệm đang húp cháo, Dao Dao sau khi ăn xong liền giơ tay đưa cho cô, giọng ngọt ngào như sữa nói: "Ma Ma ~ a."
Tư Niệm phối hợp mở miệng cắn một miếng, sau đó lại đút cháo cho cô bé.
Cô nhóc dùng đôi mắt to long lanh nhìn cô, có vẻ rất vui vẻ.
Tư Niệm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn khả ái, chỉ hy vọng kiểm tra không có vấn đề gì.
Cô hy vọng rằng đứa trẻ có thể lớn lên khoẻ mạnh.
Phó Dạng, người bước vào bệnh viện, nhìn thấy cảnh này từ xa, dừng lại.